Tôn Thi Vị mỉm cười như không cười, cảm thán: “Mới gặp nhau hai lần đã ở chung phòng rồi, đúng là vừa gặp đã như cố nhân.”
Tuy cả thanh niên đeo kính lẫn Tống Thành Ngôn đều là kiểu người mà cô thích, nhưng Tống Thành Ngôn lại là học trò yêu quý của cha cô, tính sao đi nữa thì cũng là “người nhà” của cô. Tôn Thi Vị lại có một đặc điểm tính cách nổi bật – cực kỳ bảo vệ người mình thân thiết. Bởi vậy, hiện tại cô lại càng không ưa gã thanh niên xa lạ kia.
Ngô Khanh xấu hổ, trừng mắt nhìn Trì Dư một cái.
Trì Dư đón nhận tất cả không phản kháng.
Sắc mặt tươi tỉnh của Trì Dư biến mất hoàn toàn khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của căn phòng bị dột. Lận Hứa cắn răng bước vào, mỗi bước đều tạo ra một vũng nước, rồi quay lại nói với Trì Dư: “Chỉ hơi ẩm thôi, cũng còn đỡ, không còn phòng nào khác rồi.”
Trì Dư đứng cứng đờ ở cửa, hai mắt trừng trừng nhìn tấm thảm bẩn thỉu ướt sũng, gương mặt hệt như muốn giết người.
Đúng lúc Ngô Khanh tưởng rằng mình sẽ phải mặt dày để ép Tôn Thi Vị ở cùng phòng với Lận Hứa thì một làn sương đen dày đặc đột nhiên trào ra từ cơ thể Trì Dư. Sương đen trải thành một lớp mỏng phủ kín mặt đất, lặng lẽ thăm dò vào bên trong căn phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT