Sáng sớm hôm sau, người nhà của vị đại ca kia đến cửa thăm ca nhi, biết được ca nhi đã sinh cho nhà họ một bé trai bụ bẫm, vui mừng đến mức mắt không thấy đường, miệng luôn miệng cảm tạ Khương Tân Di và người nhà họ Khương. Để tỏ lòng biết ơn, họ còn đưa cho Khương Tân Di một bao lì xì 188 văn.
Ở nông thôn, đây được xem là một món lễ cực kỳ trọng thị, xem ra gia đình này không tệ, đối với ca nhi cũng xem như có lòng.
Nhưng sau khi đưa lì xì xong, họ lại muốn đưa ca nhi từ nhà Khương Tân Di về, nói rằng ở cữ tại nhà người ngoài thì không tốt cho vận khí trong nhà.
Vừa mới sinh xong vốn không nên đi lại nhiều, huống hồ đoạn đường này lắc lư xóc nảy, lại còn phải chăm con nhỏ không thể để nhiễm phong hàn. Ít nhất cũng phải ở nhà Khương Tân Di nghỉ ngơi đủ bảy ngày mới nên ra cửa.
Khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng Khương Tân Di đành phải lạnh mặt nói thẳng:
“Nếu sinh đứa đầu mà không dưỡng thân thể cho tốt, tổn thương đến nội phủ, sau này muốn mang thai lần hai cũng khó. Dù có mang thì đứa trẻ cũng sợ yếu ớt, không được khỏe mạnh cường tráng như những đứa khác. Vậy các người còn muốn đưa người đi sao?”
“Cái này…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play