Từ Lộc Minh nói được là làm được, hai ngày tiếp theo thật sự dẫn theo Khương Tô Mộc ra sau núi bắt thỏ.
Vì trong thôn không có ai làm thợ săn, con mồi trong núi lại chẳng ai để ý, nên bọn họ chỉ đi vòng vòng loanh quanh cũng bắt được năm sáu con thỏ, đủ cho nhà họ Từ ăn đã thèm thịt.
Nhưng việc này lại khiến mỗi lần Triệu Nhị Nương thấy Từ Lộc Minh mang theo thỏ vào bếp thì đều đau lòng đến nhăn cả mặt.
Người trẻ tuổi không làm chủ gia đình thì không biết quý từng chút củi gạo mắm muối, một hai lần thì còn chấp nhận được, chứ lần nào nấu ăn cũng tiêu hết hai lượng dầu thì ai mà chịu nổi.
Thấy dầu ăn mua để làm sính lễ lúc trước, hai cân mà nay đã vơi đi hơn một nửa, Triệu Nhị Nương cũng muốn lên tiếng nhắc nhở đôi câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà rốt cuộc đâu phải nhạc mẫu thật sự của Từ Lộc Minh, mà mấy thứ này hắn cũng đâu lấy của nhà mình, nói ra lời lại thấy khó mở miệng.
May mà Từ Lộc Minh không phải kẻ không biết nhìn sắc mặt. Kiếp trước sống mười sáu năm trong viện phúc lợi, sớm đã luyện được bản lĩnh nhìn sắc mặt đoán ý người. Hắn biết trưởng bối ở đây không thích phô trương lãng phí, cho nên sau mấy lần nấu thịt thỏ kho tốn dầu, liền chuyển sang nấu canh thỏ thanh đạm nhẹ nhàng.
Cuối cùng thấy món không dùng nhiều dầu mỡ nữa, sắc mặt Triệu Nhị Nương mới dần dịu xuống. Đúng vậy, bây giờ mới giống cuộc sống bình thường, chứ đâu phải hoàng thân quốc thích gì, sao có thể ngày nào cũng ăn uống như tiệc lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play