Chương 5 kế hoạch bắt giữ 

Cơn giận dữ và hối hận bùng cháy trong lồng ngực Lãnh Hàn không hề nguôi ngoai sau màn chạm trán ở buổi họp báo. Anh biết, những lời nói lạnh lùng của Thiên là sự thật. Anh đã thờ ơ, đã vô tâm, và chính sự lạnh nhạt đó đã đẩy Thiên ra xa. Nhưng giờ đây, khi Thiên đã trở lại, mạnh mẽ và rực rỡ hơn bao giờ hết, Lãnh Hàn sẽ không để mất cậu thêm lần nữa. Anh sẽ không buông tay.

Ánh mắt của Lãnh Hàn quét qua đám đông một lần cuối, nhìn về phía mà Thiên vừa rời đi. Trong đầu anh, một kế hoạch lớn bắt đầu hình thành, không phải là sự cạnh tranh thông thường giữa các tập đoàn, mà là một cuộc "săn bắt" đầy toan tính để kéo Thiên vào lưới của mình.

Đầu tiên, Lãnh Hàn ra lệnh cho đội ngũ tình báo và pháp lý của gia tộc Lãnh tập trung toàn bộ nguồn lực để thu thập thông tin về Thiên và tập đoàn GZ. Anh không muốn bất kỳ một chi tiết nhỏ nào bị bỏ sót. Từ lịch sử thành lập, các đối tác kinh doanh, đến những thói quen cá nhân của Thiên. Lãnh Hàn muốn nắm rõ mọi thứ về người đàn ông đã biến mất khỏi cuộc đời anh và trở lại với một thân phận hoàn toàn khác.

Sau đó, anh bắt đầu tạo ra những cơ hội để tiếp cận Thiên một cách không thể tránh khỏi. Là một Alpha cấp S và người thừa kế của một trong những gia tộc quyền lực nhất, Lãnh Hàn có vô số cách để làm điều đó. Anh chủ động sắp xếp các cuộc họp liên quan đến việc cạnh tranh hoặc hợp tác giữa tập đoàn Lãnh và GZ. Anh muốn Thiên phải thường xuyên đối mặt với mình trong các cuộc đàm phán, nơi mà Thiên không thể lẩn tránh hay lạnh lùng quay lưng đi.

"Sắp xếp một cuộc họp với Giám đốc điều hành của GZ trong tuần tới," Lãnh Hàn ra lệnh cho thư ký riêng, giọng nói trầm ổn nhưng đầy kiên quyết. “Về vấn đề dự án phát triển đô thị mới. Tôi muốn đích thân đàm phán.”

Bên cạnh áp lực kinh doanh, Lãnh Hàn cũng tìm cách xuất hiện trong các sự kiện xã hội mà Thiên có khả năng tham dự. Anh không còn giữ vẻ lãnh đạm như trước. Mỗi khi xuất hiện, khí chất Alpha của anh lại càng thêm phần áp đảo, nhưng ánh mắt anh lại luôn tìm kiếm một hình bóng quen thuộc. Anh sẽ không công khai làm phiền, nhưng sự hiện diện của anh, cùng với tinh thần lực Alpha mạnh mẽ, sẽ tạo ra một áp lực vô hình, khiến Thiên luôn cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Lãnh Hàn cũng bắt đầu sử dụng các kênh thông tin ngầm để nắm bắt lịch trình cá nhân của Thiên. Anh muốn biết Thiên thường lui tới đâu, có sở thích gì, để tạo ra những cuộc gặp gỡ "tình cờ" hoặc những cơ hội tiếp cận mà Thiên không thể ngờ tới. Mục tiêu của anh không phải là để làm hại Thiên, mà là để bao vây, để không cho Thiên bất kỳ lối thoát nào khỏi anh.

Anh biết, Thiên đã từng yêu anh. Cái ký ức về tình yêu thầm kín đó, dù đã bị "giấc mơ tỉnh mộng" xua đi, vẫn là một ngọn lửa nhỏ mà Lãnh Hàn hy vọng có thể nhóm lại. Anh sẽ dùng sự kiên trì, sự chân thành (mà anh đã hối hận vì không thể hiện sớm hơn) và cả sự áp đảo của một Alpha cấp S để dần phá vỡ lớp vỏ bọc lạnh lùng mà Thiên đã xây dựng.

Lâm Thiên, tôi đã để em đi một lần. Lần này, tôi sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Trong sâu thẳm, Lãnh Hàn biết cuộc chiến này không chỉ là để giành lại một người, mà là để giành lại một phần của chính anh, một phần đã trống rỗng suốt 5 năm qua. Anh sẽ chiến đấu, không chỉ bằng quyền lực mà còn bằng cả trái tim đã nhận ra tình yêu.

 

 

Sau buổi họp báo và màn đối đầu đầy căng thẳng với Lãnh Hàn, Thiên cảm thấy một nỗi bất an không ngừng dâng lên. Cậu không ngờ Lãnh Hàn lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy, và điều đó khiến cậu nhận ra sự trở về này đã đẩy cậu vào một tình thế nguy hiểm. Những lời nói của Lãnh Hàn đã khơi gợi lại những ký ức đau khổ về sự thờ ơ thuở nhỏ, và cả nỗi sợ hãi về tình yêu đơn phương từng khiến cậu tổn thương. Thiên không muốn bị cuốn vào vòng xoáy cảm xúc đó một lần nữa. Cậu cần phải bảo vệ chính mình.

Thiên quyết định cắt đứt mọi liên lạc, hủy bỏ các lịch trình cá nhân trong nước, và lập tức chuẩn bị quay về trụ sở chính của GZ ở nước ngoài. Cậu nghĩ rằng, chỉ khi rời xa khỏi tầm mắt của Lãnh Hàn, cậu mới có thể bình yên trở lại. Vốn dĩ, cậu đã từng trốn thoát thành công một lần, lần này cũng sẽ như vậy.

Tuy nhiên, Thiên đã đánh giá thấp sự quyết tâm và khả năng của một Alpha cấp S đã nhận ra tình yêu của mình. Lãnh Hàn không còn là cậu thiếu niên lạnh nhạt ngày nào. Anh đã học được bài học đắt giá từ sự mất mát của 5 năm trước. Khi nhận được tin Thiên đột ngột hủy bỏ mọi lịch trình và có ý định rời khỏi đất nước, Lãnh Hàn lập tức hiểu rằng Thiên đang cố gắng trốn tránh anh một lần nữa.

Không chút chần chừ, Lãnh Hàn huy động toàn bộ mạng lưới của mình. Anh không quan tâm đến việc đó có vi phạm quy tắc hay không, anh chỉ có một mục tiêu duy nhất: giữ Thiên lại bên mình. Anh nhanh chóng nắm được thông tin về chuyến bay của Thiên.

Tại sân bay quốc tế, mọi thứ diễn ra như một cảnh phim hành động. Thiên đang lặng lẽ đi qua cổng kiểm soát an ninh, khuôn mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Cậu nghĩ mình đã an toàn. Nhưng ngay khi vừa bước vào khu vực chờ đợi, một luồng tinh thần lực Alpha mạnh mẽ đến nghẹt thở đột nhiên bao trùm lấy cậu. Đó là Lãnh Hàn.

Lãnh Hàn xuất hiện như một cơn bão, phá vỡ sự yên tĩnh của sân bay. Khí chất Alpha cấp S của anh áp đảo, khiến hành khách và nhân viên xung quanh phải vô thức lùi lại, tạo thành một vòng tròn trống rỗng xung quanh hai người. Ánh mắt Lãnh Hàn đỏ ngầu, chứa đầy sự giận dữ, quyết liệt và cả nỗi sợ hãi tột cùng.

"Thiên!" Lãnh Hàn gằn giọng, tiến thẳng đến trước mặt cậu. “Cậu nghĩ cậu có thể trốn khỏi tôi một lần nữa sao?”

Thiên giật mình, không ngờ Lãnh Hàn lại có thể phát hiện và chặn cậu ở đây. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng. “Anh Lãnh Hàn, anh đang làm gì vậy? Anh đang vi phạm pháp luật!”

"Pháp luật?" Lãnh Hàn cười khẩy, giọng nói chứa đầy sự khinh miệt. “Giờ phút này, thứ duy nhất tôi quan tâm là giữ cậu lại bên cạnh. Cậu đã lừa dối tôi một lần, nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu.”

Anh không nói nhiều lời, chỉ vươn tay, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ cuốn lấy cổ tay Thiên. Đó không phải là sự tấn công, mà là một sự kiềm tỏa tuyệt đối, khiến Thiên không thể phản kháng. Khí chất Alpha của Lãnh Hàn cuộn trào, áp đảo đến mức tinh thần lực của Thiên, dù mạnh mẽ, cũng khó lòng chống trả ngay lập tức. Thiên cố gắng vùng vẫy, nhưng lực nắm của Lãnh Hàn quá mạnh, và anh đang dẫn cậu đi một cách dứt khoát.

"Buông ra!" Thiên gắt lên, cố gắng giật tay ra. “Anh đang làm gì vậy? Tôi không phải là Lâm Thiên bé nhỏ ngày xưa của anh nữa!”

"Không," Lãnh Hàn đáp lại, ánh mắt khóa chặt vào Thiên. “Em vẫn là Thiên của tôi. Và tôi sẽ không để em đi đâu cả.”

Trước sự bàng hoàng của những người xung quanh, Lãnh Hàn kéo Thiên ra khỏi sân bay. Anh không cho Thiên bất kỳ cơ hội nào để chống cự hay tìm kiếm sự giúp đỡ. Thiên biết mình đã thua. Bị bao vây bởi tinh thần lực áp đảo của Lãnh Hàn và cảm giác bất lực quen thuộc, cậu chỉ có thể bị kéo đi, không biết mình sẽ bị đưa đến đâu, và tương lai sẽ ra sao.

 

Thiên không biết mình bị Lãnh Hàn kéo đi đâu. Sau quãng đường di chuyển dài trong im lặng, họ đến một biệt thự hẻo lánh nằm sâu trong một khu rừng, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Nơi này vừa sang trọng, vừa biệt lập, không có dấu hiệu của người làm hay bảo vệ nào khác ngoài vài Alpha mạnh mẽ mà Thiên có thể cảm nhận được từ xa. Đây rõ ràng là một nơi mà Lãnh Hàn dùng để giam giữ những bí mật... hoặc những người mà anh muốn giữ lại bằng mọi giá.

Khi cửa phòng đóng sập lại, một luồng tinh thần lực Alpha mạnh mẽ từ Lãnh Hàn lập tức phong tỏa toàn bộ không gian, cắt đứt mọi kết nối của Thiên với bên ngoài. Thiên cảm thấy như mình bị nhốt trong một cái lồng vô hình, hoàn toàn bị cô lập và nằm trong tầm kiểm soát của Lãnh Hàn. Cậu cố gắng sử dụng tinh thần lực của mình để phá vỡ sự kiềm tỏa, nhưng vô ích. Tinh thần lực của Lãnh Hàn quá mạnh mẽ, và anh đang dùng hết sức để giam giữ cậu.

Lãnh Hàn nhìn Thiên, đôi mắt chứa đầy những cảm xúc hỗn loạn: giận dữ, đau đớn, hối hận và cả nỗi khao khát chiếm hữu. Anh không còn vẻ lạnh nhạt, bất cần như trước. Anh đã hoàn toàn thay đổi.

"Tại sao?" Lãnh Hàn gằn giọng, bước từng bước chậm rãi về phía Thiên. “Tại sao em lại làm vậy, Lâm Thiên? Tại sao em lại lừa dối tôi, lừa dối tất cả mọi người?”

Thiên lùi lại một bước, ánh mắt cảnh giác. “Tôi đã nói rồi, tôi là Thiên. Tôi không biết anh đang nói gì.”

"Đừng giả vờ nữa!" Lãnh Hàn đột ngột tăng cường tinh thần lực, khiến Thiên cảm thấy bị áp chế đến nghẹt thở. “Cậu nghĩ tôi không điều tra sao? Cậu nghĩ tôi sẽ không nhận ra một Thiên tài từ hư không, một người đã biến mất như một bóng ma khỏi cuộc đời tôi, lại chính là cậu bé Beta yếu ớt ngày nào?”

Anh dừng lại, hơi thở nặng nề. “Em có biết tôi đã trải qua những gì trong 5 năm qua không? Nỗi trống rỗng, sự day dứt vì nghĩ rằng mình đã đẩy em đến bước đường cùng. Tôi đã tìm kiếm em, Lâm Thiên, tìm kiếm điên cuồng, dù biết rằng cơ hội là con số 0. Và giờ thì sao? Em lại xuất hiện, như một Alpha rực rỡ, thành công, rồi lạnh lùng nói tôi 'hãy để yên'?”

Lời nói của Lãnh Hàn không còn là sự chất vấn đơn thuần, mà là tiếng lòng của một người Alpha đã tổn thương sâu sắc. Anh không ngừng tiến lại gần, khí chất áp đảo bao trùm lấy Thiên, không cho cậu bất kỳ lối thoát nào, cả về thể chất lẫn tinh thần.

"Em có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi không?" Lãnh Hàn lặp lại câu hỏi cũ, nhưng lần này, giọng điệu của anh chứa đầy sự đau khổ. “Khi em diễn kịch, khi em cố tình làm tôi bực bội, khi em bỏ đi... em có nghĩ đến việc tôi đã bắt đầu chấp nhận em, đã cảm thấy bình yên khi có em bên cạnh không? Em có nghĩ đến việc tôi đã nhớ em đến phát điên không?”

Thiên, dưới áp lực tinh thần lực và những lời buộc tội đầy cảm xúc của Lãnh Hàn, cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Những ký ức đau khổ về sự thờ ơ của Lãnh Hàn ngày xưa chợt ùa về, pha trộn với cảm giác tội lỗi vì đã giấu giếm và lừa dối. Cậu vẫn cố gắng giữ vững lớp vỏ bọc lạnh lùng.

"Anh nói tôi ích kỷ?" Thiên gắt lên, “Vậy còn anh thì sao? Anh có biết tôi đã sống như thế nào trong cái lồng son đó không? Sống trong sợ hãi, trong sự vô hình, cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người để không bị vứt bỏ. Anh có biết cái cảm giác khi tôi cố gắng tìm kiếm sự chú ý của anh, nhưng anh chỉ đáp lại bằng sự lạnh nhạt như băng không?”

Nước mắt không tự chủ trào ra nơi khóe mắt Thiên, nhưng cậu cố gắng kìm nén, không để nó rơi xuống. “Giấc mơ đó... nó đã cho tôi thấy một con đường khác, một cuộc sống mà tôi thực sự thuộc về. Tôi không thể cứ mãi sống trong cái bóng của người khác, sống một cuộc đời vô nghĩa như vậy. Tôi cần phải là chính mình!”

"Chính mình?" Lãnh Hàn nắm chặt vai Thiên, ánh mắt mãnh liệt. “Và 'chính mình' của em là một người bỏ rơi tôi, một người lừa dối tôi sao? Em có biết tôi yêu em đến mức nào không, Lâm Thiên? Yêu đến mức sau 5 năm vẫn không thể quên được em, vẫn phải tìm kiếm em như một kẻ điên?”

Lời "tôi yêu em" của Lãnh Hàn như một cú sốc lớn giáng vào tâm trí Thiên, khiến cậu hoàn toàn sững sờ. Thiên không thể tin vào tai mình. Tình yêu mà cậu từng đơn phương, từng nghĩ là vô vọng, giờ đây lại được chính Lãnh Hàn nói ra, trong hoàn cảnh này, bằng giọng điệu đau đớn và chân thành đến vậy.

 

Lời thú nhận "Tôi yêu em" của Lãnh Hàn như một tiếng sét đánh ngang tai Thiên, khiến cậu sững sờ. Đôi mắt màu trà của cậu mở lớn, nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy đau khổ và chân thành của Lãnh Hàn. Cậu không thể tin vào tai mình. Đây có phải là ảo giác? Hay Lãnh Hàn đang cố tình thao túng cậu?

"Yêu?" Thiên lặp lại, giọng nói khẽ run rẩy, đầy ngờ vực. “Anh Lãnh Hàn, anh đang đùa tôi sao? Hay đây là một phần trong kế hoạch mới của anh để giam giữ tôi?”

Lãnh Hàn buông vai Thiên, nhưng vẫn giữ chặt hai bàn tay cậu, như sợ rằng nếu buông ra, Thiên sẽ tan biến lần nữa. Anh nhìn thẳng vào mắt Thiên, không một chút giả dối. “Tôi không đùa. Tôi đã nhận ra mình yêu em, Lâm Thiên. Không phải chỉ là sự bình yên mà em mang lại, mà là chính con người em. Tôi đã mất em một lần, và suốt 5 năm qua, tôi sống trong nỗi trống rỗng mà không ai có thể lấp đầy.”

Giọng Lãnh Hàn trầm xuống, mang theo sự hối hận sâu sắc. “Tôi biết, tôi đã sai. Tôi đã quá thờ ơ, quá kiêu ngạo. Tôi đã nghĩ rằng sự chấp nhận thầm lặng của mình là đủ, nhưng tôi đã không biết rằng em đã phải chịu đựng những gì. Tôi không biết em đã sợ hãi bị bỏ rơi đến mức nào, không biết em đã khao khát được công nhận đến mức nào.”

Lãnh Hàn đưa một bàn tay lên chạm nhẹ vào gò má Thiên, nơi một giọt nước mắt đã lăn dài mà Thiên không kịp kìm lại. “Giọt nước mắt này... nó không phải là của một Alpha mạnh mẽ, Thiên ạ. Nó là của Lâm Thiên bé nhỏ ngày xưa, người đã từng âm thầm khóc một mình, người đã từng cố gắng đến kiệt sức để được tôi nhìn nhận.”

Thiên giật mình khi Lãnh Hàn chạm vào. Nước mắt không ngừng chảy xuống, làm nhòe đi hình ảnh Lãnh Hàn trước mắt cậu. Tất cả những tổn thương, những nỗi sợ hãi, những uất ức bị kìm nén suốt bao năm qua đột nhiên vỡ òa. Cậu không thể kiềm chế được nữa.

"Anh biết gì chứ?" Thiên bật khóc nức nở, những âm thanh nghẹn ngào xé nát không gian yên tĩnh. “Anh có biết cái cảm giác mỗi ngày đều phải sống trong nỗi lo sợ bị vứt bỏ không? Anh có biết khi tôi cố gắng pha trò, cố gắng nấu cháo cho anh, anh chỉ quay lưng đi, thì tim tôi đau đớn đến mức nào không? Anh có biết, tôi đã từng yêu anh đến phát điên, từng mơ về một gia đình có anh, nhưng rồi chính sự lạnh nhạt của anh đã dập tắt tất cả không?”

Thiên ngẩng đầu nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt đầy oán trách và bi thương. “Giấc mơ đó... khi tôi nhớ lại mình là ai, một Thiên tài thực sự, nó không chỉ là sự giải thoát. Nó còn là một cú đánh thức tàn nhẫn, nhắc nhở tôi rằng tình yêu đơn phương của mình là vô nghĩa, rằng tôi không thể sống dựa vào lòng thương hại hay sự chấp nhận hời hợt của bất kỳ ai. Tôi phải tự mình tạo dựng cuộc đời mình, tự mình đứng vững, để không bao giờ phải chịu đựng nỗi đau đó nữa.”

Lãnh Hàn ôm chặt lấy Thiên vào lòng, mặc cho tinh thần lực của Thiên đang cuộn xoáy trong đau khổ và oán giận. Anh không nói gì, chỉ để Thiên khóc trên vai mình. Anh cảm nhận được từng cơn run rẩy của Thiên, từng giọt nước mắt nóng hổi thấm qua lớp áo. Đó là những giọt nước mắt của sự tổn thương đã bị chôn vùi quá lâu, và anh biết, mình là người gây ra tất cả.

"Anh xin lỗi, Lâm Thiên," Lãnh Hàn thì thầm, giọng nói nghẹn ngào đầy hối hận. “Anh xin lỗi vì đã làm em đau khổ. Anh xin lỗi vì đã không nhận ra em sớm hơn, không yêu em sớm hơn. Anh sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng những điều đó nữa. Xin em, hãy cho anh một cơ hội để bù đắp, để chứng minh tình yêu của anh là thật.”

Lãnh Hàn ôm Thiên thật chặt, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim cậu. Anh biết, con đường để chữa lành vết thương và giành lại tình yêu này sẽ rất khó khăn. Nhưng anh đã quyết tâm. Anh sẽ dùng cả đời mình để chứng minh rằng tình yêu của anh là chân thành, và rằng Thiên sẽ không bao giờ phải cô đơn hay sợ hãi nữa.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play