Chương 4: sự trở lại mang tên Lâm Thiên 

Đối với Lãnh Hàn, sự biến mất của Lâm Thiên là một cú sốc bất ngờ. Anh không hề hay biết về kế hoạch tỉ mỉ của cậu bé, và những bằng chứng giả mạo đã khiến anh tin vào một sự thật bi thảm. Ban đầu, cảm giác chủ yếu là sự bực bội pha lẫn khó hiểu. Anh đã quen với sự hiện diện của Lâm Thiên, dù là một sự hiện diện "phiền phức". Giờ đây, căn biệt thự trở nên trống trải lạ thường.

Cuộc tìm kiếm diễn ra rầm rộ, kéo dài hàng tháng trời. Gia tộc Lãnh huy động mọi nguồn lực, nhưng tất cả đều vô vọng. Không một manh mối nào dẫn đến sự thật. Dần dần, mọi người chấp nhận rằng Lâm Thiên đã thực sự biến mất, có lẽ đã chết hoặc bị lợi dụng rồi bị thủ tiêu. Sự tiếc nuối và thương cảm len lỏi trong gia đình, nhưng rồi cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Riêng Lãnh Hàn, nỗi trống rỗng không tên lại ngày càng lớn. Anh nhận ra rằng, sự "phiền phức" của Lâm Thiên trước đây không phải là điều đáng ghét, mà chỉ là một cách cậu bé thể hiện sự hiện diện của mình. Cái cảm giác bình yên mà tinh thần lực Beta yếu ớt của Lâm Thiên mang lại cho tinh thần lực Alpha cấp S của anh đã trở thành một thứ không thể thiếu. Khi Lâm Thiên biến mất, nguồn năng lượng mạnh mẽ trong Lãnh Hàn trở nên bất ổn hơn, đôi khi khiến anh mất ngủ, hoặc cảm thấy cáu kỉnh vô cớ. Anh nhớ về những lần vô tình bắt gặp Lâm Thiên ngồi đọc sách trong thư viện, hay lặng lẽ giúp đỡ người làm. Những hình ảnh đó, từng bị anh thờ ơ, giờ lại trở nên rõ nét và ám ảnh.

Anh bắt đầu âm thầm tìm kiếm. Không phải dưới danh nghĩa gia tộc Lãnh, mà là sự tìm kiếm cá nhân của riêng anh. Lãnh Hàn sử dụng mạng lưới riêng của mình, điều tra từng ngóc ngách, từng manh mối nhỏ nhất, hy vọng có thể tìm thấy một dấu vết. Anh đã xem xét lại tất cả các camera an ninh của biệt thự, tất cả các báo cáo điều tra, nhưng mọi thứ đều dẫn đến ngõ cụt. Lâm Thiên biến mất quá hoàn hảo.

Cùng lúc đó, Lãnh Hàn tiếp tục phát triển bản thân. Anh trở thành một Alpha cấp S thực thụ, kiểm soát tinh thần lực của mình một cách điêu luyện, và dần nắm giữ những vị trí quan trọng trong tập đoàn gia tộc. Anh là một người thừa kế tài năng, một doanh nhân sắc bén, nhưng trong sâu thẳm, anh vẫn mang một nỗi day dứt không thể giải thích. Anh tự hỏi, liệu có phải chính sự lạnh nhạt của mình đã khiến Lâm Thiên tuyệt vọng mà biến mất? Anh hối hận vì đã không quan tâm hơn, không thể hiện sự chấp nhận của mình một cách rõ ràng hơn.

Nỗi nhớ về Lâm Thiên không phải là nỗi nhớ về một người yêu, mà là nỗi nhớ về một sự tồn tại đặc biệt, một "điểm neo" vô hình trong cuộc sống của anh. Anh không ngừng tưởng tượng về việc Lâm Thiên sẽ ra sao nếu cậu vẫn còn sống. Liệu cậu có còn là Beta yếu ớt đó không? Hay đã trưởng thành và thay đổi?

Suốt 5 năm, câu hỏi đó cứ day dứt trong tâm trí Lãnh Hàn. Anh đã gặp gỡ vô số Alpha và Omega tài giỏi, xinh đẹp, nhưng không ai có thể mang lại cảm giác bình yên và sự kết nối tinh thần lực đặc biệt như Lâm Thiên. Anh biết mình không thể tìm được một người như Lâm Thiên, và anh cũng không ngừng hy vọng vào một ngày nào đó, bằng cách nào đó, cậu bé Beta ấy sẽ xuất hiện trở lại.

Và rồi, một tháng sau sinh nhật cha anh, một tin tức chấn động lan truyền trong giới kinh doanh: Tập đoàn công nghệ GZ, một thế lực mới nổi toàn cầu, đã quyết định mở chi nhánh tại quê nhà. Ngay cả Lãnh Hàn cũng không khỏi tò mò về CEO bí ẩn của GZ, người được mệnh danh là thiên tài trẻ tuổi đã làm nên kỳ tích. Anh không hề hay biết rằng, người mà anh mong nhớ suốt 5 năm, đang chuẩn bị quay trở lại, không phải với tư cách một Beta yếu ớt, mà là một đối thủ ngang tài ngang sức.

Bạn muốn chúng ta tiếp tục với việc Lâm Thiên trở về nước và những cuộc gặp gỡ đầu tiên của cậu với Lãnh Hàn trong các sự kiện kinh doanh, hay có một khoảnh khắc đặc biệt nào đó mà Lãnh Hàn sẽ cảm nhận được sự hiện diện của Lâm Thiên ngay trước khi đối mặt?

 

 

Tin tức về sự đổ bộ của tập đoàn GZ tại thị trường trong nước nhanh chóng trở thành đề tài nóng hổi trong giới kinh doanh. Lãnh Hàn, với tư cách là người thừa kế tương lai của gia tộc Lãnh, dĩ nhiên cũng phải theo dõi sát sao. Anh nghiên cứu các báo cáo về GZ, về CEO bí ẩn của nó, một người trẻ tuổi nhưng tài năng đến khó tin. Mặc dù profile của CEO này được bảo mật tuyệt đối, nhưng danh tiếng của GZ đã đủ để gây ấn tượng mạnh.

Buổi họp báo ra mắt chi nhánh GZ tại thành phố là một sự kiện được mong chờ nhất. Lãnh Hàn cũng có mặt, không chỉ để tìm hiểu đối thủ tiềm năng, mà còn để thỏa mãn sự tò mò về vị CEO huyền thoại này. Anh đứng giữa đám đông các doanh nhân, ánh mắt quét qua từng gương mặt, nhưng không có ai đặc biệt thu hút sự chú ý của anh.

Rồi, một người xuất hiện.

Không phải từ sân khấu hay từ phía cánh gà, mà là từ một lối đi bên cạnh, như thể vừa mới bước vào phòng. Một người đàn ông trẻ tuổi, cao ráo, với vóc dáng Alpha săn chắc và khí chất tự tin đến ngút trời. Anh ta khoác lên mình bộ vest đen được cắt may hoàn hảo, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon gọn. Mái tóc đen nhánh được vuốt ngược gọn gàng, để lộ vầng trán cao và đôi mắt sắc sảo, tự tin. Đó là ánh mắt không còn chút rụt rè hay sợ hãi nào của một Beta bé nhỏ.

Ngay lập tức, tinh thần lực Alpha cấp S của Lãnh Hàn phản ứng. Không phải sự cảnh giác của đối thủ, mà là một sự chấn động mạnh mẽ, như thể một luồng năng lượng quen thuộc đã bị mất đi từ lâu bỗng tìm thấy đường về. Cảm giác bình yên, tĩnh lặng mà anh từng trải nghiệm khi có Lâm Thiên bên cạnh, giờ đây bùng nổ trong lồng ngực anh, mạnh mẽ hơn, rõ ràng hơn gấp bội. Nó không chỉ là sự bình yên, mà còn là một sự kết nối sâu sắc, một dấu ấn sinh học không thể chối cãi mà chỉ những Alpha định mệnh mới có thể cảm nhận từ bạn đời tiềm năng của mình.

Lãnh Hàn sững sờ. Anh không thể rời mắt khỏi người đàn ông đó. Khuôn mặt ấy... dù đã trưởng thành, đường nét sắc sảo hơn, lạnh lùng hơn, nhưng cái cằm thon gọn, sống mũi cao thẳng, và đặc biệt là đôi mắt màu trà kia... Lãnh Hàn cảm thấy như có một cú đánh mạnh vào lồng ngực. Mọi thứ trong anh như vỡ òa. Không thể nào…

Người đàn ông đó bước lên sân khấu, nụ cười nhẹ ẩn chứa sự tự tin tuyệt đối. Anh ta cầm micro, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy lực vang vọng khắp khán phòng: “Xin chào quý vị, tôi là Thiên, Giám đốc điều hành của Công ty GZ...”

"Thiên!" Cái tên đó vang lên như một tiếng sét đánh ngang tai Lãnh Hàn. Anh đứng bất động, mọi giác quan đều bị tê liệt, chỉ còn lại khuôn mặt của người đàn ông trên sân khấu. Từ cái Beta yếu ớt, vô danh, đến cái tên "Lâm Thiên" dần chìm vào quên lãng, rồi biến mất hoàn toàn, giờ đây trở lại với cái tên "Thiên" và khí chất của một Alpha đỉnh cao. Sự thật nghiệt ngã nhưng không thể chối cãi hiện ra trước mắt anh.

Đó là Lâm Thiên! Chính là Lâm Thiên của anh!

Sự bàng hoàng nhanh chóng chuyển thành một cơn sóng thần cảm xúc. Đầu tiên là cơn giận dữ tột độ. Giận vì bị lừa dối, vì bị bỏ rơi, vì đã tin vào một vở kịch bi thảm. Giận vì suốt 5 năm qua, anh đã vật vã trong nỗi trống rỗng, trong khi người này lại sống một cuộc đời lẫy lừng. Rồi cơn giận lại tan biến, nhường chỗ cho sự vui mừng khôn tả vì Lâm Thiên vẫn còn sống, vẫn ở ngay trước mắt anh. Nhưng niềm vui ấy lại bị nỗi hối hận sâu sắc nuốt chửng. Hối hận vì sự thờ ơ của mình, hối hận vì đã không nhận ra giá trị của Lâm Thiên sớm hơn.

Quan trọng nhất, Lãnh Hàn cảm nhận được một tình yêu mạnh mẽ đang bùng nổ trong lòng. Nó không phải là tình cảm mơ hồ như xưa, mà là một sự nhận thức rõ ràng, mãnh liệt. Hóa ra, suốt 5 năm qua, anh đã không chỉ nhớ về một sự "bình yên" vô hình, mà là nhớ về người này, về bạn đời Alpha định mệnh của anh. Tinh thần lực của anh không ngừng réo gọi, khát khao được kết nối với tinh thần lực của Lâm Thiên trên sân khấu.

Cả thế giới xung quanh Lãnh Hàn như biến mất, chỉ còn lại hình bóng Lâm Thiên đang tỏa sáng rực rỡ. Anh biết, cuộc săn đuổi của mình, hay đúng hơn là cuộc giành giật lại định mệnh, đã chính thức bắt đầu.

 

 

Buổi họp báo kết thúc, Lãnh Hàn đứng đó như một bức tượng, ánh mắt không rời khỏi Thiên đang được vây quanh bởi giới truyền thông và các đối tác. Ngay khi Thiên vừa kết thúc phần phát biểu và chuẩn bị rời đi, Lãnh Hàn đã nhanh chóng vượt qua đám đông, tiến thẳng về phía cậu. Khí chất Alpha cấp S của anh không hề che giấu, tỏa ra một áp lực vô hình, đủ để khiến những người xung quanh phải tự động tránh đường.

Thiên cảm nhận được luồng tinh thần lực mạnh mẽ đang tiến đến gần. Một cảm giác quen thuộc đến rợn người, nhưng cũng đầy nguy hiểm. Cậu biết ai đang đến. Hơi thở khẽ nghẹn lại, nhưng Thiên nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, quay người lại đối mặt.

Ánh mắt Lãnh Hàn như xuyên thấu, đầy rẫy sự giận dữ, nỗi nhớ nhung và cả sự tổn thương. Anh đứng sừng sững trước mặt Thiên, khí chất áp đảo như muốn nghiền nát đối phương.

"Lâm Thiên," Lãnh Hàn gọi, giọng nói trầm thấp, đầy uy lực. Anh cố tình dùng cái tên cũ, như một lời nhắc nhở về quá khứ mà Thiên đã cố gắng chôn vùi.

Thiên khẽ nhếch môi, nụ cười ẩn chứa sự thách thức. "Thiên. Tôi là Thiên, Giám đốc điều hành của GZ. Có vẻ như anh Lãnh Hàn đã nhầm người." Cậu đáp trả, giọng điệu lạnh lùng, không chút cảm xúc, đồng thời phóng thích một luồng tinh thần lực Alpha của mình, không quá mạnh mẽ để gây hấn, nhưng đủ để khẳng định vị thế ngang bằng.

Lãnh Hàn híp mắt, vẻ mặt càng trở nên giận dữ hơn. "Nhầm người? Cậu nghĩ tôi sẽ không nhận ra cậu sao, Lâm Thiên? Cái Beta yếu ớt ngày nào đã biến thành một Alpha đầy quyền lực, thậm chí còn dựng lên một vở kịch hoàn hảo để thoát khỏi gia đình Lãnh?" Anh tiến thêm một bước, áp lực tinh thần lực tăng lên, khiến những người xung quanh cảm thấy khó thở và nhanh chóng rút lui, để lại một không gian riêng tư cho hai Alpha.

Thiên giữ vững lập trường, không hề lùi bước. "Tôi không biết anh đang nói gì. Tôi chưa từng là Beta, và tôi cũng không nhớ mình có liên quan gì đến gia đình Lãnh của anh. Công ty GZ của tôi là kết quả của nỗ lực cá nhân, không phải dựa dẫm vào bất kỳ ai." Lời nói của Thiên vừa dứt khoát, vừa chứa đựng sự châm biếm, như một lời nhắc nhở về những năm tháng bị thờ ơ.

Cơn giận của Lãnh Hàn bùng lên như lửa. "Cậu dám phủ nhận? Cậu dám nói những lời đó khi tôi đã phải sống trong nỗi trống rỗng suốt 5 năm qua vì cậu? Cậu có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi không, Lâm Thiên? Hay chỉ biết đến kế hoạch ích kỷ của mình?" Anh gần như gằn giọng, bàn tay nắm chặt, tinh thần lực Alpha của anh cuộn trào, muốn áp đảo Thiên.

Thiên nhìn thẳng vào mắt Lãnh Hàn, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ. “Cảm xúc của anh? Anh Lãnh Hàn, lúc trước, khi tôi cố gắng làm mọi cách để được anh chú ý, được anh chấp nhận, anh đã ở đâu? Anh đã đối xử với tôi như một món đồ chơi không có cảm xúc, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn. Bây giờ, khi tôi đã tìm được cuộc sống của riêng mình, anh lại quay lại đòi hỏi cảm xúc?”

Lời nói của Thiên như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Lãnh Hàn, khoét sâu vào nỗi hối hận đang gặm nhấm anh. Anh cứng người. Những lời ấy, dù lạnh lùng, nhưng lại là sự thật phũ phàng về quá khứ mà anh đã từng vô tâm.

"Đúng là lúc trước tôi là Beta, nhưng bây giờ tôi là Alpha. Tôi đã trưởng thành và có cuộc sống của riêng mình," Thiên tiếp tục, giọng điệu kiên quyết. “Xin anh, Lãnh Hàn, hãy để tôi yên. Đừng xen vào cuộc đời tôi nữa.”

Thiên nói xong, không chờ đợi Lãnh Hàn phản ứng, quay lưng bước đi, hòa vào dòng người. Anh không hề quay đầu lại, bỏ mặc Lãnh Hàn đứng sững sờ giữa không gian vừa bị tinh thần lực của hai Alpha mạnh mẽ áp chế.

Lãnh Hàn nhìn theo bóng lưng Thiên khuất dần, cơn tức giận pha lẫn nỗi đau đớn và hối hận dâng trào trong lòng. Anh đã sai. Anh đã đánh mất Lâm Thiên một lần. Nhưng lần này, anh sẽ không buông tay. Anh sẽ không để Lâm Thiên rời khỏi anh lần nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play