Chương 1: Cậu Bé Mồ Côi Trong Lồng Son

Lâm Thiên vẫn nhớ như in cái ngày nắng chói chang ấy. Nắng gắt đến mức cậu bé bảy tuổi phải nheo mắt, đưa bàn tay gầy guộc che lên đầu, nhưng vẫn không ngăn được ánh sáng chói chang rọi thẳng vào đôi mắt đã quen với bóng tối âm u của viện mồ côi. Đó là ngày cậu được đưa đến một nơi mà sau này, cậu sẽ gọi là "lồng son".

Căn biệt thự trắng tinh khôi hiện ra trước mắt, nguy nga và tráng lệ đến mức Lâm Thiên có cảm giác mình đang bước vào một thế giới cổ tích. Hàng rào sắt đen uốn lượn tinh xảo, những khóm hoa hồng nhung đỏ thẫm nở rộ dưới ánh nắng, và một lối đi lát đá cẩm thạch dẫn đến cánh cửa gỗ sồi chạm khắc tỉ mỉ. Tất cả đều quá xa lạ, quá choáng ngợp với một cậu bé Beta mồ côi, quanh năm chỉ biết đến những bức tường cũ kỹ và mùi thuốc sát trùng.

Người phụ nữ quyền quý, với mái tóc búi cao và nụ cười công nghiệp, khẽ khàng nắm lấy tay cậu. Bà ta là phu nhân Lãnh, người đã "ban ơn" nhận nuôi cậu. Giọng bà ta nghe như tiếng chuông gió, nhưng lại lạnh lẽo một cách kỳ lạ: “Đây là nhà mới của con, Lâm Thiên. Con sẽ ở đây và chơi cùng thiếu gia.”

"Thiếu gia" – cái tên đó khiến Lâm Thiên rụt rè ngẩng đầu. Một cậu bé trạc tuổi cậu đang đứng trên bậc thềm, mái tóc đen nhánh buông rũ, đôi mắt sắc sảo nhìn thẳng vào cậu không chút biểu cảm. Khí chất Alpha bẩm sinh của cậu ta dù còn nhỏ tuổi đã rõ ràng, lạnh lẽo và đầy uy quyền. Đó là Lãnh Hàn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lâm Thiên đã cảm nhận được một khoảng cách vô hình, một rào cản không thể nào vượt qua giữa cậu bé Beta nhỏ bé này và vị thiếu gia của gia tộc Alpha quyền lực bậc nhất.

Những ngày đầu ở biệt thự Lãnh, Lâm Thiên sống trong nỗi lo sợ thường trực. Cậu sợ bị gửi trả lại viện mồ côi nếu không "đủ tốt". Cậu bé Beta yếu ớt, tinh thần lực gần như không đáng kể, luôn nơm nớp lo lắng. Cậu cố gắng làm mọi thứ để làm hài lòng mọi người. Bà quản gia nói gì, cậu làm nấy. Bác làm vườn dặn dò, cậu nhớ. Cậu thậm chí còn học cách lau dọn phòng sạch sẽ hơn cả người giúp việc, chỉ mong một lời khen, một ánh mắt ghi nhận.

Nhưng người cậu cố gắng làm hài lòng nhất, lại là người khó chạm tới nhất: Lãnh Hàn.

Lâm Thiên lẽo đẽo theo Lãnh Hàn như một cái bóng. Lãnh Hàn chơi xếp hình, Lâm Thiên cố gắng ngồi cạnh, đưa cho anh những mảnh ghép. Lãnh Hàn đọc sách trong thư viện, Lâm Thiên sẽ im lặng ngồi ở góc phòng, giả vờ đọc một cuốn sách nào đó mà cậu chẳng hiểu gì. Lãnh Hàn luyện tập tinh thần lực trong vườn, những luồng năng lượng mạnh mẽ phát ra từ cậu ấy khiến Lâm Thiên rùng mình, nhưng cậu vẫn cố gắng ở gần, chỉ để Lãnh Hàn biết cậu luôn ở đó.

Cậu thử mọi cách. Có lần, cậu lén mang ra một bông hoa dại mà cậu tìm thấy trong vườn, rụt rè chìa cho Lãnh Hàn. "Cái này... tặng anh..." Lãnh Hàn chỉ liếc nhìn, rồi quay đi, không nhận, không nói một lời. Bông hoa nhỏ bé rơi xuống đất, héo úa dưới chân.

Có lần khác, khi Lãnh Hàn bị cảm, Lâm Thiên đã cố gắng vào bếp tự tay nấu một bát cháo, tay run run vì sợ làm hỏng. Cậu mang lên phòng Lãnh Hàn, nhưng anh chỉ lạnh lùng phẩy tay, "Không cần." Bát cháo nguội lạnh dần, và trái tim Lâm Thiên cũng vậy.

Sự lạnh nhạt của Lãnh Hàn không phải là ghét bỏ, mà là một sự thờ ơ tuyệt đối. Anh không bao giờ mắng mỏ hay đánh đập Lâm Thiên, nhưng cũng không bao giờ thể hiện bất kỳ sự quan tâm hay cảm xúc nào. Đối với Lãnh Hàn, Lâm Thiên chỉ là một cậu bé được sắp đặt bên cạnh, không hơn không kém, như một món đồ chơi không có cảm xúc.

Dần dần, sự tuyệt vọng gặm nhấm Lâm Thiên. Cậu bé nhận ra, dù mình có cố gắng đến đâu, cũng chẳng thay đổi được điều gì. Ánh mắt Lãnh Hàn vẫn lạnh như băng, không một chút ấm áp, không một chút thiện cảm. Giấc mơ về một gia đình, về một người anh trai, dần tan vỡ trong căn biệt thự quá rộng lớn và cô đơn này.

Và rồi, một ngày, Lâm Thiên dừng lại. Cậu không còn lẽo đẽo theo sau Lãnh Hàn nữa. Cậu không còn cố gắng làm hài lòng bất cứ ai. Thay vào đó, cậu lùi vào một góc khuất trong căn biệt thự, trở thành một cái bóng thực sự. Cậu tự học, tự chơi, tự làm mọi thứ trong sự tĩnh lặng gần như vô hình. Đó là một cách để tồn tại, để không bị tổn thương thêm nữa, để giữ lại chút tự trọng cuối cùng của một cậu bé Beta đã quá quen với sự bỏ rơi.

Mỗi khi đêm xuống, cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp không phải của mình, Lâm Thiên vẫn nghe thấy tiếng lòng mình thì thầm: Mình không thuộc về nơi này. Mình không thuộc về nơi nào cả.

Cảm ơn bạn! Tôi rất vui vì bạn thích chương đầu tiên. Tôi sẽ tiếp tục viết theo bố cục đã thống nhất, đảm bảo mạch truyện liền mạch và cảm xúc như bạn mong muốn.

 

Hai năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, nhưng đối với Lâm Thiên, đó là hai năm dài đằng đẵng của sự lặng lẽ. Cậu bé Beta gầy gò năm nào giờ đã cao hơn một chút, nhưng vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, gần như vô hình trong căn biệt thự Lãnh rộng lớn. Cậu không còn mong chờ bất cứ sự chú ý nào, chỉ chuyên tâm vào việc học hành và tự tìm thú vui cho riêng mình. Thư viện của nhà Lãnh, với hàng nghìn cuốn sách thuộc đủ mọi thể loại, đã trở thành nơi trú ẩn an toàn nhất của cậu. Ở đó, Lâm Thiên có thể đắm mình vào những câu chuyện phiêu lưu, những kiến thức khoa học kỳ lạ mà không ai để tâm.

Lãnh Hàn cũng đã lớn hơn. Cậu bé 13 tuổi giờ đã là một thiếu niên, vóc dáng bắt đầu trổ mã, cao hơn hẳn Lâm Thiên. Khí chất Alpha cấp S bẩm sinh của anh càng ngày càng rõ rệt, mạnh mẽ đến mức đôi khi người xung quanh cũng phải cảm thấy bị áp chế. Gia đình Lãnh đã bắt đầu lên kế hoạch cho những buổi huấn luyện đặc biệt, chuẩn bị cho sự kiện phân hóa sắp tới của anh.

Kỳ lạ thay, chính trong những ngày tháng Lãnh Hàn tập trung vào việc phát triển sức mạnh của mình, anh lại bắt đầu để ý đến Lâm Thiên. Không còn là cái bóng lẽo đẽo phía sau, Lâm Thiên giờ đây là một sự tĩnh lặng thường trực trong tầm mắt anh. Anh thỉnh thoảng bắt gặp Lâm Thiên ngồi cạnh cửa sổ thư viện, đôi mắt chăm chú đọc sách, hoặc lặng lẽ giúp bà quản gia làm một việc gì đó mà không cần ai sai bảo. Lâm Thiên không gây ồn ào, không đòi hỏi, chỉ tồn tại một cách yên ắng.

Đôi khi, khi Lãnh Hàn luyện tập tinh thần lực đến mức mệt mỏi hay cảm thấy nguồn năng lượng trong mình hơi hỗn loạn, anh sẽ vô thức tìm kiếm sự hiện diện của Lâm Thiên. Anh không hiểu tại sao, nhưng chỉ cần nhìn thấy Lâm Thiên ở một góc nào đó, hoặc cảm nhận được tinh thần lực Beta yếu ớt nhưng ổn định của cậu, một sự bình yên kỳ lạ lại lan tỏa trong tâm trí anh. Đó không phải là sự quan tâm đặc biệt, mà giống như một thói quen, một điểm tựa vô hình mà anh dần chấp nhận.

Một buổi chiều mưa tầm tã, Lãnh Hàn đang luyện tập tinh thần lực trong sân tập riêng. Những luồng năng lượng xanh lam xoáy mạnh, tạo nên những cơn gió vô hình quật đổ lá cây xung quanh. Anh cố gắng kiểm soát chúng, nhưng có vẻ như tinh thần lực của một Alpha cấp S đang trưởng thành quá mạnh mẽ, đôi lúc vượt ngoài tầm kiểm soát của chính anh. Một cơn đau nhói chợt lướt qua thái dương, khiến anh khẽ rên lên.

Bất chợt, một bóng người nhỏ bé xuất hiện ở ngưỡng cửa, không hề gây ra tiếng động. Lâm Thiên. Cậu bé đứng đó, đôi mắt màu trà ngập nước nhìn anh, không chút sợ hãi trước những luồng tinh thần lực đang cuộn xoáy. Tinh thần lực Beta yếu ớt của Lâm Thiên, vốn dĩ gần như vô hình, lúc này lại tỏa ra một làn sóng nhẹ nhàng, như một dòng suối mát lành len lỏi vào giữa cơn bão.

Lãnh Hàn sững người. Cơn đau đầu dịu đi nhanh chóng, luồng tinh thần lực hỗn loạn trong anh cũng lắng xuống một cách kỳ diệu. Anh chưa bao giờ cảm nhận được sự dịu dàng, êm ái như vậy từ một tinh thần lực Beta. Nó không mạnh mẽ, không áp đảo, nhưng lại có khả năng xoa dịu một cách khó tin.

Lâm Thiên vẫn đứng đó, đôi mắt không chớp. Cậu không nói gì, cũng không tiến lại gần. Chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn anh. Và rồi, khi Lãnh Hàn đã hoàn toàn ổn định, cậu bé quay lưng, biến mất khỏi cửa như một ảo ảnh.

Đó là khoảnh khắc Lãnh Hàn thực sự "nhìn thấy" Lâm Thiên. Không phải với tư cách một cậu bé mồ côi phiền phức, mà là một sự tồn tại đặc biệt, một mảnh ghép lạ lùng nhưng lại có thể mang lại sự cân bằng cho thế giới của anh. Anh không nói ra, nhưng sự chấp nhận đã nhen nhóm trong lòng, dù chỉ là một đốm lửa nhỏ. Anh bắt đầu cho phép Lâm Thiên tồn tại trong tầm mắt mình, một cách tự nhiên và không còn chút khó chịu nào nữa.

Tuy nhiên, định mệnh lại có những sắp đặt khác. Một tai nạn bất ngờ sắp xảy ra, và nó sẽ không chỉ đánh thức tiềm năng ẩn giấu của Lâm Thiên mà còn hé mở cánh cửa đến một thế giới ký ức mà cậu chưa từng nghĩ tới.

 

Tuyệt vời! Tôi rất vui vì bạn thích cách tôi đang xây dựng câu chuyện. Chúng ta sẽ tiếp tục đào sâu vào những sự kiện quan trọng trong cuộc đời Lâm Thiên.

 

Tháng đó, không khí trong biệt thự Lãnh trở nên căng thẳng. Lãnh Hàn sắp trải qua kỳ phân hóa Alpha. Đây là một sự kiện trọng đại đối với bất kỳ gia tộc Alpha nào, đặc biệt là với một Alpha cấp S như anh. Mọi thứ đều được chuẩn bị tỉ mỉ, từ phòng cách ly đặc biệt cho đến các chuyên gia tinh thần lực hàng đầu.

Trong khi đó, Lâm Thiên vẫn giữ cuộc sống lặng lẽ của mình. Cậu cảm nhận được sự hỗn loạn của tinh thần lực xung quanh Lãnh Hàn khi anh chuẩn bị phân hóa, và đôi khi, những luồng năng lượng đó khiến cậu cảm thấy khó chịu một cách mơ hồ. Tinh thần lực Beta của cậu, dù vẫn yếu ớt, lại có vẻ nhạy cảm hơn bình thường trong những ngày này.

Một buổi tối, khi Lâm Thiên đang trên đường về phòng sau khi đọc sách ở thư viện, một sự cố bất ngờ xảy ra. Có thể là do hệ thống điện cũ kỹ của biệt thự, hoặc do tinh thần lực Alpha quá mạnh của Lãnh Hàn đang dao động trước kỳ phân hóa, một chùm tia lửa điện bất ngờ tóe ra từ một đường dây bị hở trên hành lang. Lâm Thiên, với phản xạ của một Beta nhỏ bé và chậm chạp, không kịp né tránh. Dòng điện giật mạnh chạy qua người cậu, khiến cậu ngã quỵ.

Cơn đau buốt lan truyền khắp cơ thể. Trong khoảnh khắc đó, một luồng năng lượng mạnh mẽ, nóng bỏng, hoàn toàn khác lạ với tinh thần lực Beta yếu ớt của cậu, đột nhiên bùng nổ từ sâu bên trong. Đó là tinh thần lực Alpha đang thức tỉnh! Nó không chỉ xua đi cơn tê dại của điện giật mà còn tạo ra một cú sốc lớn hơn trong tâm trí Lâm Thiên.

Và rồi, mọi thứ tối sầm. Khi Lâm Thiên tỉnh dậy, cậu thấy mình nằm trên giường, bà quản gia đang lo lắng bên cạnh. Họ nói rằng cậu chỉ bị ngất đi vì bị điện giật nhẹ, và không có gì đáng lo. Nhưng Lâm Thiên biết, có điều gì đó đã thay đổi.

Trong những ngày sau đó, những giấc mơ kỳ lạ bắt đầu ùa về. Đó không phải là mơ thông thường, mà là những mảnh ký ức rõ ràng, sống động đến mức Lâm Thiên có thể cảm nhận được mùi hương, âm thanh, và cả cảm xúc. Cậu thấy mình trong một thế giới khác, với những tòa nhà chọc trời, những cỗ máy biết bay, và công nghệ vượt xa thời đại này. Cậu thấy mình là một người trưởng thành, khoác lên mình bộ vest lịch lãm, đứng trên bục giảng trước hàng trăm sinh viên, giải thích những công thức phức tạp mà cậu chưa từng học. Cậu thấy mình điều hành một cuộc họp, đưa ra những quyết định sắc bén trong chớp nhoáng, khiến đối tác phải nể phục.

Cậu tên là... Thiên. Một cái tên quen thuộc đến lạ, nhưng lại không phải là Lâm Thiên của thế giới này.

Những ký ức đó dần kết nối lại, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh. Lâm Thiên nhận ra mình đã xuyên không hoặc trọng sinh vào thân xác của cậu bé mồ côi này sau một tai nạn ở thế giới cũ. Ở thế giới đó, cậu là một thiên tài, một nhà khoa học, một doanh nhân xuất chúng, không phải là một Beta yếu ớt, vô danh.

Sự thật này giáng xuống như một gáo nước lạnh, khiến Lâm Thiên vừa sợ hãi vừa bàng hoàng. Cậu đã sống gần một thập kỷ trong thân phận của một người khác, với những nỗ lực vô vọng để được chấp nhận, trong khi bản thân cậu có thể làm được nhiều hơn thế. Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, bị lợi dụng, và cảm giác không thuộc về lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu sợ rằng, nếu thân phận Alpha và khả năng thực sự của mình bị lộ ra, cậu sẽ lại trở thành một công cụ, một quân cờ trong tay người khác.

Một cảm giác bức bối dâng trào. Lâm Thiên không muốn sống cuộc đời của "cậu bé mồ côi Lâm Thiên" nữa. Cậu muốn trở lại là chính mình – Thiên, một người có năng lực, có tiếng nói, và tự do.

Nhìn quanh căn phòng quen thuộc nhưng giờ đây lại trở nên xa lạ, Lâm Thiên đưa ra một quyết định. Cậu sẽ không để bất cứ ai lợi dụng mình. Cậu sẽ không bị giam hãm trong "lồng son" này nữa. Cậu sẽ tìm cách để thoát khỏi đây, để một lần nữa là chính mình, một thiên tài thực sự, tự mình xây dựng cuộc đời mình.

Ánh mắt của cậu bé Beta yếu ớt ngày nào giờ đây đã lóe lên một tia sáng kiên định, pha chút sắc lạnh của một Alpha tiềm ẩn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play