Một tấm da người thượng hạng, tất phải lột từ thân thể tuyệt sắc mỹ nhân. Làn da trắng như tuyết, không tỳ vết, mịn màng sáng bóng — chỉ như vậy mới có thể dùng làm giấy vẽ nên bức họa kinh thế tuyệt sắc.
Bách Lí Độ Nguyệt cảm nhận được lòng bàn tay của Tang Phi Vãn nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay mình, ấm áp mà tinh tế. Rõ ràng là một lớp da người thượng đẳng, hơn xa cái thân xác thô ráp của Đoạn Dương. Chỉ tiếc rằng, hậu viện tuy mỹ nhân nhiều vô kể, song đa phần chỉ là những bình hoa vô dụng, thật vất vả mới có kẻ coi như vào được mắt, nếu đem lột da chẳng phải quá mức đáng tiếc?
Vẻ mặt Bách Lí Độ Nguyệt bình thản như nước, trong lòng suy nghĩ khó dò.
Lời nói khi nãy của Tang Phi Vãn ghé bên tai y, âm điệu trầm thấp mềm mượt, mang theo vài phần mị hoặc như yêu mị trong truyện Liêu Trai. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức như kề sát, song khi Bách Lí Độ Nguyệt còn chưa kịp nổi giận quát lên một tiếng "làm càn" Tang Phi Vãn đã kịp thời lùi lại, thong thả lui về sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Tựa như tất cả hành động vừa rồi chỉ đơn giản là để trao đổi vài lời với thành chủ không mang theo bất kỳ mưu đồ gì. Sắc mặt hắn thản nhiên như thường, không hề có chút ngượng ngùng hay ái muội. Tất thảy những lời nói mập mờ kia như thể chỉ là ảo giác của Bách Lí Độ Nguyệt.
“Thành chủ họa kỹ tuyệt diệu, thần tới hóa cảnh, xứng đáng nhất là loại giấy trắng tinh khiết. Đoạn Dương đã bị mặc ngân ngàn năm vấy bẩn ví như giấy đã nhuốm mực, làm người còn không xứng, nói chi đến chuyện làm nền cho tranh họa?”
Tang Phi Vãn dõng dạc đứng giữa điện, lời nói vừa tâng bốc Bách Lí Độ Nguyệt tài hoa cao tuyệt, vừa ngấm ngầm chê bai Đoạn Dương chẳng ra gì, vừa dơ vừa dốt, ngay cả làm người cũng không xứng. Quan trọng hơn, hắn đã thành công cầu được nhân tình — không thể không nói, quả là một chiêu cao tay.
Xung quanh vang lên một trận tiếng cười trộm, nhưng lần này không phải cười nhạo Tang Phi Vãn, mà là cười Đoạn Dương nằm sấp trên đất, cả thể diện lẫn giá trị đều bị chà đạp đến không còn.
Xưa nay có câu: “Chó không sủa mới là chó cắn người.” Đoạn Dương ngày thường nhìn ngốc nghếch thành thật ai ngờ lại là kẻ âm hiểm toan tính hại người. Thật đúng là ngu xuẩn mà gian trá đến cực điểm.
Bách Lí Độ Nguyệt nghe xong một tràng lời lẽ ngụy biện của Tang Phi Vãn, ánh mắt thâm sâu khó đoán, nhàn nhạt nói:
“Ngươi nói vậy thì chẳng phải là bổn thành chủ không thể giết gã sao?”
Tang Phi Vãn cúi đầu, cụp mi, chỉ khẽ cười mà không trả lời. Hắn biết, lời mình đã lọt được vào tai Bách Lí Độ Nguyệt. Lột da người vốn không phải chuyện dễ làm, cần đến cao thủ thượng thừa trên thế gian mới có thể lóc da mà không tổn cốt thương thịt. Với một kẻ thấp kém như Đoạn Dương thật chẳng đáng phí công, giết gà há cần dùng đao mổ trâu?
Huống hồ, Đoạn Dương dù sao cũng là "vai chính nguyên tác", mang trên mình quang hoàn nhân vật chính, có lý nào dễ chết như vậy?
Quả nhiên, Bách Lí Độ Nguyệt không hạ sát Đoạn Dương, y xoay người trở về ngồi trên tòa cao, thậm chí chẳng buồn nhìn đối phương lấy một cái, tựa như gã chỉ là hạt bụi nhỏ không đáng nhắc đến, lạnh nhạt phân phó:
“Vậy thì không cần giết. Người đâu, kéo gã ra ngoài, đánh tám mươi trượng, trục xuất khỏi vương thành.”
Tám mươi trượng — đối với phàm nhân không có linh khí hộ thể mà nói tất sẽ đoạn gân gãy cốt. Từ đó có thể thấy, giữ được mạng trong tay Bách Lí Độ Nguyệt không phải chuyện dễ dàng. Chỉ là… Đoạn Dương thân thể cường tráng, lại mang "thiên phú dị bẩm", có lẽ cũng chẳng chết được?
Tang Phi Vãn dõi mắt nhìn Đoạn Dương bị đám hộ vệ kéo đi, trong lòng bỗng sinh ra chút tò mò: Thiên đạo ở thế giới này rốt cuộc có thật sự che chở nhân vật chính không? Nếu Đoạn Dương thật sự chết đi, tất nhiên là điều tốt, nhưng nếu không chết, chẳng phải chứng tỏ “hào quang vai chính” có thể tự động giúp gã tránh mọi tai kiếp hay sao?
Nghĩ đến đây, Tang Phi Vãn bất giác chìm vào trầm tư, chưa kịp nghĩ ra manh mối nào, cổ tay đã bị người bên cạnh kéo giật, ngay sau đó bên tai vang lên tiếng quở trách của quản gia:
“Còn ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy thành chủ đã ra lệnh lui xuống sao?”
Tang Phi Vãn lúc này mới bừng tỉnh, vội cùng mọi người thi lễ rồi lui ra. Trước khi rời khỏi đại điện, hắn nghe thấy Bách Lí Độ Nguyệt dặn dò quản gia:
“Chữa trị vết thương cho hắn thật tốt, nếu tấm da kia mà bẩn, bổn thành chủ liền lột da của ngươi để vẽ tranh.”
Tang Phi Vãn vừa nghe liền biết Bách Lí Độ Nguyệt chỉ thuận miệng nói chơi. Đoạn Dương đã khiến y chướng mắt, huống chi là lão quản gia mặt đầy nếp nhăn kia lại càng khiến y không ưa. Nhưng trớ trêu thay, người sau lại tưởng thật, lập tức run rẩy quỳ rạp xuống đất, miệng không ngừng hô:
“Thuộc hạ tuân mệnh! Thuộc hạ tuân mệnh!”
Đoạn Dương bị thị vệ lôi ra ngoài hành hình, côn trượng giáng từng cái nặng nề lên thân thể. Chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người khác rợn tóc gáy. Gã lại đang bị Bách Lí Độ Nguyệt thi thuật cấm ngôn, hiệu lực vẫn còn đó, muốn kêu cũng không thể kêu thành tiếng.
Sắc mặt gã từ tái nhợt chuyển sang đỏ ửng, rồi dần dần chuyển thành xanh tím. Đến cuối cùng, đã là hít vào thì ít mà thở ra lại nhiều.
Tang Phi Vãn vừa mới được quản gia dẫn đi dược phòng trị thương, nhân lúc đối phương không để ý, hắn lén giấu vài bình đan dược vào tay áo. Vì ánh sáng trong phòng mờ tối, quản gia lại không phát hiện ra.
“Đây là huyết linh đan tiêu sưng, ngươi uống một viên, chưa đến nửa chén trà nhỏ là có thể hồi phục. Đây chính là linh đan đấy, tu sĩ bình thường có nằm mơ cũng không được một viên, tiện nghi cho ngươi rồi.”
Quản gia đưa cho hắn một viên đan dược toàn thân trắng sáng, đồng thời hạ giọng cảnh cáo:
“Từ nay về sau thư phòng giao cho ngươi dọn dẹp, quản cho tốt cái miệng lẫn đôi mắt của ngươi, nếu còn dám ở trước mặt thành chủ lắm lời múa mép, xem ta xử trí ngươi thế nào!”
Tang Phi Vãn chẳng những không tức giận, trái lại còn mỉm cười, đưa tay tiếp nhận đan dược:
“Đa tạ quản gia, từ nay về sau, Phi Vãn nhất định theo đúng khuôn phép, không dám nói năng bậy bạ.”
Hắn biết quản gia không dám giết mình, liền không hề do dự mà nuốt viên đan dược, sau đó rời khỏi dược phòng. Trở về hậu viện, hắn thấy vài tôi tớ đang dọn sạch máu loang lổ trên mặt đất, trong lòng liền hiểu đó là của Đoạn Dương. Nhưng ngoài miệng vẫn cố ý hỏi:
“Sao ở đây lại có máu vậy?”
Tin tức Tang Phi Vãn được thành chủ coi trọng đã sớm lan khắp trong phủ. Có người ngưỡng mộ, cũng có người ghen ghét, nhưng chẳng ai dám biểu lộ ra ngoài. Một tên tôi tớ nghe hắn hỏi liền ân cần đáp lời:
“Là máu của Đoạn Dương, vừa rồi quản gia lệnh chúng ta gói hành lý của hắn quẳng ra ngoài phủ, quét dọn sạch sẽ tránh làm ô uế địa bàn của thành chủ.”
Tang Phi Vãn hỏi tiếp:
“Người đâu rồi?”
Tôi tớ đáp:
“Bị thị vệ vứt ra ngoài rồi, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Tang Phi Vãn cười cười:
“Không có gì, chỉ là quản gia vừa mới cho ta ít đan dược. Ta thấy Đoạn Dương bị thương nặng nên nghĩ muốn đưa cho gã một ít.”
Tên tôi tớ liền tỏ vẻ đồng tình:
“Gã hại ngươi như vậy, ngươi còn để tâm tới gã làm gì. Theo ta thấy, cứ để mặc gã tự sinh tự diệt đi.”
Tang Phi Vãn nhẹ giọng:
“Ai cũng có lúc lầm lỗi, biết đâu sau này gã sẽ sửa đổi.”
Nói xong liền xoay người rời khỏi hậu viện tỏ vẻ là đi tìm Đoạn Dương. Phủ thành chủ rộng lớn như vương cung, điện các tầng tầng lớp lớp. Tang Phi Vãn vòng vo nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy Đoạn Dương nằm trên hành lang lót đá xanh bên ngoài cánh cửa.
Bóng đêm dày đặc, Đoạn Dương nằm sõng soài trên phiến đá lạnh băng, hơi thở thoi thóp. Phía lưng, eo và mông đã huyết nhục mơ hồ, rõ ràng bị đánh rất nặng. Đổi lại người thường thì sớm đã chết từ lâu, vậy mà hắn vẫn cố bò vài bước trên mặt đất, xem ra đúng là đã được “hào quang nhân vật chính” giữ mạng cho.
Tang Phi Vãn kéo vạt áo, thong thả ngồi xuống bậc thềm gần đó, nhìn Đoạn Dương vùng vẫy đau đớn. Hắn chợt nở nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng vang lên giữa màn đêm, nghe mơ hồ như quỷ ma:
“Người ta nói đại nạn không chết tất sau này sẽ có phúc, Đoạn Dương, xem ra ngươi quả thật là người có phúc.”
Phúc đấy… nhưng là nghiệt duyên cũng không chừng.
Đoạn Dương vốn đang cố bò đến một y quán để trị thương, không thì dù không chết cũng sẽ tàn phế. Nào ngờ lại nghe được giọng nói của Tang Phi Vãn. Hắn hoảng hốt quay đầu, liền thấy đối phương đang thong thả ngồi trên bậc đá, một thân sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần đối lập hoàn toàn với bộ dáng chật vật của gã.
Đoạn Dương tức đến nghiến răng, ánh mắt không kiềm được tràn đầy oán độc lóe lên sắc lạnh.
Không ngờ Tang Phi Vãn thấy ánh mắt ấy lại chậm rãi đứng dậy bước đến gần, rồi ngồi xổm xuống trước mặt gã, đưa ngón trỏ đặt lên môi, thì thầm như đang an ủi:
“Suỵt… Đừng nhìn ta như vậy…”
Ánh mắt hắn buồn bã như thể đang lưỡng lự điều gì, rồi tay phải từ trong tay áo chậm rãi rút ra một thanh đao nhỏ lấp lánh sắc lạnh:
“Kỳ thật, ta rất muốn giết ngươi, dù sao cũng phải nhổ cỏ tận gốc, lưu lại mối họa chỉ thêm phiền.”
Đoạn Dương sắc mặt lập tức trắng bệch, cố mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thuật cấm ngôn vẫn chưa giải trừ, một chữ cũng không phát ra được, chỉ có mồ hôi lạnh không ngừng tuôn như mưa.
Tang Phi Vãn thấy dáng vẻ sợ hãi của gã, khẽ bật cười, dịu dàng nói:
“Ngươi sợ gì? Nếu ta thực sự muốn giết ngươi thì vừa rồi trong đại điện đã chẳng cầu xin giúp ngươi rồi, phải không?”
Hắn vốn chỉ thích trêu đùa lòng người, chứ không hề có ý thật sự hại người. Dù gì cũng từng sống hơn hai mươi năm ở hiện đại, xét theo một nghĩa nào đó cũng coi như công dân tốt, kêu hắn thật sự lấy mạng người khác, hắn vẫn có chút không nỡ xuống tay.
Cho nên…
“Đừng dùng ánh mắt hận thù đó nhìn ta. Ta chỉ là muốn dọn cỏ tận gốc thôi, hiểu chưa?”
Tang Phi Vãn thu thanh đao vào, lấy một chiếc bình sứ nhỏ màu trắng từ trong tay áo ra, trên bình dán một mảnh giấy hồng, ghi ba chữ “Thanh Tâm Đan”.
“Đây là Thanh Tâm Đan, dùng để trừ tạp niệm và tà hỏa,” hắn nói, giọng bình thản như đang kể chuyện. “Uống một viên có thể thanh tâm minh mục. Dù hiệu quả trị thường không bằng Lung Lay Đan nhưng cũng xem như một loại linh đan.”
Hắn đổ từ trong bình ra hơn hai mươi viên đan dược đen nhánh, rồi không khách khí nhét từng viên một vào miệng Đoạn Dương.
“Ngươi xem, ta đối xử với ngươi tốt như vậy. Uống thứ này rồi ít nhất cũng giữ được cái mạng.”
Nhưng Tang Phi Vãn không hề nói ra một điều: Thanh Tâm Đan uống một viên thì tịnh tâm minh mục, nhưng uống nhiều sẽ khiến tâm thần khô cằn, dục niệm tiêu tán, cả đời khó mà sinh nổi nửa điểm ham muốn. Quả thực, giống như được sinh ra dành riêng cho kiểu nam chủ cuồng nhiệt như Đoạn Dương — thuốc của truyện người lớn, lại trở thành khắc tinh của vai chính.
Đoạn Dương không muốn uống, gã nghi ngờ đây là độc, nhưng không chịu nổi Tang Phi Vãn kề đao vào cổ, cuối cùng chỉ có thể bị ép nuốt xuống.
Chưa hết, Tang Phi Vãn còn lục trong kho ra một ít độc dược không trí mạng, toàn bộ nhét luôn vào miệng đối phương. Đến cuối cùng, chính hắn cũng không rõ bản thân đã ép uống bao nhiêu viên thuốc, chỉ đành mặc kệ sống chết phó cho số trời.
“Leng keng ——”
Tang Phi Vãn ném chiếc bình sứ cuối cùng xuống đất, thản nhiên vỗ tay đứng dậy.
Từ trên cao nhìn xuống Đoạn Dương đang nằm thoi thóp dưới đất, ánh mắt hắn mang theo nụ cười, khóe môi cong cong, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo đầy thương hại:
“Lần sau muốn hại người thì học cho thông minh hơn chút, hiểu không?”
Đoạn Dương chỉ thấy trời đất quay cuồng, ánh sáng loá mắt, đầu óc choáng váng, miệng suýt nữa sùi bọt mép.
Tang Phi Vãn thấy thế cũng không buồn để tâm, xoay người rời đi, bước chân thong thả mà ung dung. Hắn trở lại phủ thành chủ tiện tay đóng cánh cửa lại.
Hắn không hề hay biết, một cỗ xe ngựa không rõ từ lúc nào đã đi ngang qua con phố sau, âm thầm mang theo Đoạn Dương sống chết chưa rõ rời khỏi nơi đó.
Tang Phi Vãn uống một viên Lung Lay Đan, vết thương trên người đã không còn đau đớn. Chẳng biết có phải do tiếp xúc với linh khí hay không mà hắn đột nhiên cảm thấy trong cơ thể mình có thứ gì đó bị phong ấn từ lâu đang nứt ra, không thể áp chế được dòng chảy kỳ lạ kia nữa.
Hắn nhíu mày, đưa tay sờ ngực, tuy có cảm giác khác thường nhưng không tìm ra được nguyên nhân.
Dù sao 《Tham Hoan》 cũng chỉ là một quyển truyện người lớn, phần lớn ngòi bút đều xoay quanh việc hoan ái trên giường, đối với tu luyện hay huyền thuật lại hiếm khi đề cập đến.
Tang Phi Vãn cuối cùng chỉ đành lắc đầu, cũng không ép bản thân suy nghĩ thêm mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong khi đó, tại chủ điện, đèn đuốc vẫn sáng rực.
Bách Lí Độ Nguyệt đã cho lui tất cả người hầu, lặng lẽ đứng trước một bức tranh treo tường.
Y ngắm nhìn bức tranh thật lâu, ánh mắt dừng lại ở dòng thơ bên góc: “Nguyện độ hằng sa chúng, trường ngày mai nguyệt đăng.”
Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng lướt qua từng nét chữ, cuối cùng khẽ rũ mắt, cười khẽ:
“Thú vị thật…”
Y đã tắm gội thay y phục, ba ngàn sợi tóc bạc trắng như sương trải dài từ vai đến tận thắt lưng, như một mảng tuyết mới phủ tại đỉnh Thiên Sơn.
Trên người y khoác một chiếc áo ngủ đỏ, rộng rãi buông lỏng, lộ ra một khoảng ngực trắng như tuyết. Màu đỏ và trắng đối lập gay gắt, lại càng thêm nổi bật vẻ quyến rũ đầy mê hoặc.
Đúng lúc này, trong điện nổi lên một cơn gió đêm, khiến bức họa khẽ lay động.
Cành hồng mai đỏ như máu trên tranh theo đó mà đung đưa, càng thêm rực rỡ, như đang thì thầm một bí mật nào đó với bóng tối.