Tang Phi Vãn sinh ra trong một gia đình đặc biệt, cha mẹ hắn đều là những kẻ phong lưu thành tính.

Từ khi còn nhỏ, hắn đã quen thấy mẹ vướng víu dây dưa giữa đủ loại đàn ông, còn cha thì thường xuyên dẫn những người phụ nữ khác nhau về nhà. Dù câu nói "tre xấu vẫn mọc măng tốt" có thể đúng ở đâu đó, thì "gần mực thì đen" lại chính là chân lý trong nhà hắn. Lâu ngày mưa dầm thấm đất, Tang Phi Vãn từ sớm đã thông thạo vài cách tán tỉnh mà không cần ai dạy bảo, thậm chí còn sinh ra phần hứng thú.

Có điều, cái hắn hiểu là “tình dục” chứ không phải “tình yêu”. Chỉ sai một chữ, mà cách biệt tựa trời cao với đất thấp.

Tính cách của nhân vật chính trong truyện không nhất định phản ánh bản thân tác giả, nhưng ít nhiều vẫn sẽ có bóng dáng. Ví như trong quyển Tham Hoan, nhân vật Đoạn Dương có vài phần tương đồng với Tang Phi Vãn, đều là kẻ bạc tình. Khác biệt chỉ ở chỗ: Người trước mê đắm thể xác, còn người sau lại thích mê hoặc lòng người.

Đó là một loại mâu thuẫn rất sâu trong tâm lý.

Tang Phi Vãn từ thuở bé đã hiểu rõ sức mạnh của hai chữ “vui thích”. Nó có thể khiến con người sa ngã, mất lý trí, vứt bỏ danh dự và nhân cách. Hắn một mặt say mê sự mê hoặc ấy, một mặt lại cảm thấy chán ghét. Vì thế, suốt nhiều năm, hắn chỉ thích đùa giỡn nhân tâm, chứ chưa từng thật sự dính vào dục tình xác thịt.

Nhưng có một số người, trời sinh đã biết cách khiến người khác rối loạn.

Tang Phi Vãn đang quỳ trong đại điện, lại không chút sợ hãi người đứng đầu Bắc Vực – kẻ nắm giữ quyền sinh sát tối cao. Hắn ngẩng đầu nhìn Bách Lí Độ Nguyệt, nhẹ nhàng đưa tay câu lấy tay người kia, chậm rãi siết chặt lấy giữa bao ánh mắt kinh ngạc. Một vệt hoa văn đỏ sẫm thêu kim trên tay áo trượt xuống, khéo léo che khuất hành động tay ấp tay kề của hai người.

“Phi Vãn có biết chút họa kỹ, chi bằng thành chủ để ta thử một lần xem sao?”

Lời hắn vừa dứt, các tướng hầu trong điện suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng. Ai mà không biết Tang Phi Vãn học vấn nông cạn, là một tên “bao cỏ” danh chính ngôn thuận. Ngày hắn bị dâng lên vương thành nhờ diện mạo xuất chúng mà từng được diện kiến thành chủ một lần. Nhưng kết quả thì... chẳng những không gây ấn tượng lại còn thành trò cười cho thiên hạ.

Bách Lí Độ Nguyệt yêu tranh như mạng. Sau lưng chủ điện treo một bức họa lớn mang tên Vân Cảnh Cửu Châu Đồ. Tang Phi Vãn nhìn mà chỉ nhận được phân nửa chữ, lại dám mạnh miệng đọc thành “Vũ Thổ Chín Xuyên Viên”, khiến cả đại điện cười vang. Mà hắn lại không hề biết mình nói sai điều gì, còn mang bộ dạng đắc ý, quả thật là “vô tri giả vô úy”.

*Vô tri mà tự tin 

Một kẻ như vậy, giờ lại dám nói mình biết vẽ tranh chẳng phải là trò hề lớn nhất thiên hạ sao?

Người ngoài không tin, Bách Lí Độ Nguyệt lại càng không, y phất tay áo, lạnh nhạt rút tay về phía sau, từ trên cao nhìn xuống Tang Phi Vãn, trầm giọng nói:

“Ngươi biết nếu làm hỏng tranh của bổn thành chủ kết cục sẽ thế nào không?”

Tang Phi Vãn mặt không đổi sắc, còn khẽ mỉm cười, thản nhiên đáp năm chữ:

“Lột da làm giấy vẽ.”

Nghe vậy, Bách Lí Độ Nguyệt cụp mắt, hàng mi như màn sương phủ tuyết, dưới ánh sáng kim tuyến thêu đỏ của long bào thoáng hiện ra một vẻ đẹp kỳ dị. Y khẽ cười:

“Da ngươi trắng mịn, quả thật... rất thích hợp.”

Dứt lời, y xoay người bước lên đài cao, tà áo đỏ sẫm phất qua từng bậc thang, dáng vẻ dường như không hề chấp thuận lời đề nghị của Tang Phi Vãn. Thế nhưng ngay sau đó, mọi người thấy y ngồi xuống, nghiêng người dựa lên giường nhỏ, tay chống trán lười nhác suy nghĩ một chút rồi thản nhiên phân phó:

“Người đâu, mang giấy mực lên.”

Thực sự đồng ý?!

Tất cả tôi tớ trong điện đều thầm kinh ngạc. Bách Lí Độ Nguyệt vốn yêu tranh như sinh mệnh, xưa nay không để ai chạm vào tranh của mình chứ đừng nói là để người khác sửa. Hôm nay sao lại phá lệ như vậy?

Chỉ là trong mắt y, bức họa kia đã bị hủy, hư cũng không thể hư hơn được nữa.

Thị vệ lập tức mang đến giấy mực, tất cả đều là loại tốt nhất, bút lông, nghiên mực, giấy tuyên, thuốc màu, đầy đủ không thiếu thứ gì.

Tang Phi Vãn cũng đứng lên từ mặt đất, tiện tay phủi qua bụi bặm trên vạt áo. Hắn liếc nhìn tranh cuộn trên tay thị vệ, thầm cân nhắc thủ pháp hoạ tranh mà Bách Lí Độ Nguyệt thường dùng, rồi bình tĩnh vươn tay, giữa bao ánh mắt chăm chú, chọn lấy một cây bút ngọc trắng, chấm nhẹ đầu bút vào nghiên mực.

Chỉ là mực thường thôi, không phải mặc ngân ngàn năm. Cũng tốt, mặc ngân quá đặc, khó lên hình, dễ lộ khuyết điểm. Mẹ hắn từng nghiên cứu phái hội họa phương Tây, còn ông ngoại lại là đại sư quốc họa. Hắn tuy không học đến nơi đến chốn nhưng cũng có chút bản lĩnh.

Bức họa kia vẽ núi non thấp thoáng, rừng sâu mờ mịt, tuyết trắng phủ đầy trời. Một hòa thượng trong đêm trăng đang bước vào nhà cỏ, có lẽ khi phá tranh, Đoạn Dương lỡ tay để lại một vệt mực ngân quanh sân trước.

Mọi người nín thở quan sát, xem Tang Phi Vãn sẽ xử lý ra sao.

Chỉ thấy cổ tay hắn khẽ cử động, vẽ thêm vài nét sắc lạnh như cành khô, khéo léo che khuất vệt mực cũ. Sau đó đổi bút, chấm chu sa, điểm lên vài đoá mai đỏ rực giữa nền tuyết trắng. Mặc ngân đậm nhạt lẫn lộn, nay thành cảnh tuyết rơi lác đác, hài hòa đến không ngờ.

Không ai còn nhận ra dấu vết lỗi ban đầu.

Tang Phi Vãn đánh giá lại bức tranh một lượt, vẫn cảm thấy còn thiếu một chút gì đó. Hắn chợt ngẩng đầu, nhìn về phía đài cao – nơi người nam tử tóc sương, áo đỏ đang lặng lẽ chăm chú quan sát hắn.

Tang Phi Vãn mỉm cười, rồi khẽ đưa bút, ở góc trống của cuộn tranh chậm rãi đề một bài thơ.

 “Nguyện độ hằng sa chúng, trường ngày mai nguyệt đăng.”

Bức tranh có thiền ý, bài thơ lại mang đậm tinh thần Phật pháp, không hẹn mà gặp, tâm ý hòa hợp. Cái tên “Bách Lý Độ Nguyệt” quả thật không thể nào phù hợp hơn.

Tang Phi Vãn vẽ xong, nhẹ nhàng đặt bút vào khay, khom người hành lễ biểu đạt rằng mình đã hoàn tất. Thị vệ liền tiến lên, cung kính dâng bức tranh đã được cuộn lại, đưa đến chỗ Bách Lý Độ Nguyệt để y thưởng lãm.

Kỳ thực, Bách Lý Độ Nguyệt chẳng hề kỳ vọng Tang Phi Vãn có thể vẽ nên điều gì đặc biệt. Vết mực bạc kia quá đột ngột, dù có dùng kỹ pháp cao siêu để che giấu cũng khó mà qua được mắt y. Thế nhưng, không ngờ đối phương lại khéo léo thêm vào một gốc mai hồng kiêu ngạo mọc ra từ tảng đá lởm chởm, cành nghiêng đón gió, hoa mai hồng rơi trên tuyết trắng – vừa có khí khái, lại mang hàm ý sâu xa.

Ánh mắt y dừng lại ở dòng thơ bên cạnh. Bút tích tuấn tú phiêu dật, phong nhã vô cùng, khiến y cũng không khỏi trầm ngâm:

“Nguyện độ hằng sa chúng, trường ngày mai nguyệt đăng…”

*Trăng soi tỏ chúng sinh, mai nay trăng sáng rực

Bách Lý Độ Nguyệt thấp giọng đọc lại, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Mấy ngày trước, hắn từng triệu kiến Tang Phi Vãn. Khi ấy đối phương chẳng hiểu gì về thơ ca, chữ nghĩa lại càng mù mịt, rõ ràng là một cái xác đẹp với ruột rỗng. Thế mà giờ đây, cả thi lẫn họa đều tinh diệu?

…Chẳng lẽ bị người khác đoạt xác?

Ý nghĩ ấy lóe lên, đáy mắt Bách Lý Độ Nguyệt liền thoáng qua một tia lãnh ý lạnh lẽo. Bắc Vực xưa nay do y cai quản, nếu có yêu ma trà trộn dưới mắt thì chẳng khác nào đào mộ tổ ngay trước mặt. Y âm thầm nheo mắt, nhìn thẳng vào Tang Phi Vãn, giọng bình thản nhưng ẩn chứa sát khí:

“Ngươi tên gì?”

Y xưa nay chưa từng nhớ tên những kẻ không quan trọng. Tang Phi Vãn vừa rồi luôn tự xưng bằng họ tên, y cũng chẳng để tâm.

Tang Phi Vãn gật đầu, rũ mắt đáp:

“Đông Ngung đã khuất, tang du Phi Vãn, Tang Phi Vãn.”

Bách Lý Độ Nguyệt nghe vậy, khẽ cau mày:

“Ngươi từng đọc sách?”

Mỹ nhân hậu viện phần lớn đều là người phàm tục không có tiên căn, nếu không cũng chẳng đến mức phải sống kiếp “ngoạn vật”. Họ hoặc nghèo khổ, hoặc xuất thân chốn lầu xanh, dù có biết chữ thì cũng chỉ là ít lời hoa diễm tầm thường, khó lọt vào chốn tao nhã.

Thế nhưng lời lẽ của Tang Phi Vãn lại không giống như vậy.

Tang Phi Vãn chỉ đáp hờ hững:

“Chỉ biết chút ít.”

…Chỉ tiếc, toàn là những câu dâm từ diễm khúc.

Bách Lý Độ Nguyệt vẫn chưa buông tha, tiếp tục hỏi:

“Ngươi nhà ở đâu?”

Tang Phi Vãn không kế thừa ký ức nguyên thân nên hoàn toàn không biết. Hắn nghe vậy liền đưa tay vỗ nhẹ lên trán, làm ra vẻ lúng túng:

“Ta đã quên rồi.”

Nghe vậy, Bách Lý Độ Nguyệt khẽ cười, có vẻ cảm thấy cái cớ này quá khiên cưỡng, giọng mang vẻ châm chọc:

“Quên rồi? Làm sao có thể quên?”

Tang Phi Vãn liếc sang quản gia một cái, rồi lập tức cúi đầu, giọng dè dặt như có phần sợ hãi:

“Phi Vãn phạm quy, bị quản gia trừng phạt cũng là điều nên. Chỉ là hôm đó chẳng may bị thương ở đầu, từ đó đầu óc mơ hồ, ký ức có phần không rõ ràng.”

Quản gia ngàn vạn lần không ngờ Tang Phi Vãn dám tố cáo mình trước mặt Thành chủ. Lão sững người, rồi luống cuống giải thích:
“Thành chủ minh giám! Thuộc hạ chỉ sai người đánh hắn mấy gậy, tuyệt đối không dám ra tay độc ác…”

Tang Phi Vãn nghe vậy vô thức xoa cánh tay đang nhức mỏi. Hắn chợt vén tay áo, để lộ cánh tay chi chít vết bầm tím đưa ra cho Bách Lý Độ Nguyệt xem, nói:
“Đúng vậy thành chủ, quản gia chỉ sai người đánh nhẹ vài gậy, không hề đổ máu, chỉ hơi sưng bầm thôi. Là do ta sơ ý, chẳng biết va đập vào đâu mà trí nhớ trở nên mơ hồ.”

Hắn vốn có dung mạo hơn người, đôi tay xương khớp rõ ràng, ngón tay thon dài như điêu khắc bằng ngọc. Nay lại điểm thêm những mảng bầm tím, trông lại càng khiến người ta thấy xót xa.

Quản gia tức đến suýt ngã, máu như muốn trào lên cổ họng. Nhưng chưa kịp phản bác thì gió lạnh bỗng nổi lên, một luồng sáng lam quét qua, bao trùm lấy Tang Phi Vãn. Dưới đất hiện lên một pháp trận hình tròn —— là thuật Đuổi Hồn!

Toàn thân Tang Phi Vãn cứng đờ, không thể động đậy như bị định thân. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bách Lý Độ Nguyệt, thấy trong mắt đối phương ánh lên một tia u lam lạnh lẽo.

【Chết rồi! Là thuật Đuổi Hồn! Hắn nghi ngờ ngươi là tà ma đoạt xác!】

Hệ thống hoảng loạn nhảy ra, níu lấy vai Tang Phi Vãn run rẩy.

Thuật Đuổi Hồn có thể trục xuất linh hồn tà đạo chiếm thân xác người khác. Nếu Tang Phi Vãn thật sự là kẻ đoạt xác giờ phút này chắc đã đau đớn đến vạn tiễn xuyên tim.

Tang Phi Vãn không ngờ mình lại bị nghi ngờ đến thế. Hắn cau mày hỏi:

“Giờ phải làm sao?”

【Đừng hoảng!】 Hệ thống nhỏ giọng khích lệ.

【Tôi là hệ thống chính nghĩa, chúng ta nhất định sẽ không sao cả!】

Hệ thống thì ngay thẳng, còn ký chủ có đứng đắn hay không thì… chưa chắc. Nhưng Tang Phi Vãn tuyệt đối không muốn chết ngay từ “chương đầu”. Lúc này cũng chỉ còn cách giữ bình tĩnh chờ kết quả.

May thay, ánh sáng lam chỉ xoay quanh hắn một lúc chứ không mang đến bất kỳ thống khổ nào.

Vài hơi thở sau, ánh sáng nhạt dần rồi tan biến, Bách Lý Độ Nguyệt thu pháp.

Không có phản ứng nghĩa là hắn không phải tà vật đoạt xác. Vậy thì sự việc cũng dễ giải quyết hơn.

Ánh mắt Bách Lý Độ Nguyệt đầu tiên dừng lại nơi cánh tay bầm tím của Tang Phi Vãn, sau đó mới quay sang quản gia, nhíu mày hỏi:
“Hắn phạm tội gì?”

Quản gia lòng như trống đánh, phải dè dặt đáp:

“Bẩm thành chủ, có lẽ hắn lạc đường, ban đêm xông vào nội điện, bị thị vệ bắt được. Thuộc hạ chỉ xử theo quy củ…”

Bách Lý Độ Nguyệt khẽ “ừ” một tiếng. Dù nghe không rõ cảm xúc, nhưng mái tóc bạc dưới ánh nến lại phủ lên y một tầng ánh sáng mờ ảo:

“Hắn vẽ không tệ, sau này để hắn quét dọn thư phòng, dẫn hắn đi trị thương đi.”

Được chính miệng Thành chủ chỉ định làm việc trong thư phòng, dù chỉ là quét dọn nhưng cũng đủ để nâng địa vị lên một bậc. So với các “ngoạn vật” khác trong hậu viện, Tang Phi Vãn đã được phân rõ ranh giới.

Tang Phi Vãn đứng giữa đại điện, dáng vẻ thản nhiên, khom người nói:

“Tạ thành chủ.”

Đúng lúc ấy, thị vệ kéo theo một kẻ thê thảm vào điện – chính là Đoạn Dương. Gã mặt mày trắng bệch, tóc tai tán loạn, toàn thân run rẩy. Cánh tay nhuốm mực kia bị lột sống một tầng da, máu thịt bầy nhầy – trông vô cùng ghê rợn.

Tang Phi Vãn nhướng mày, thầm nghĩ chắc đau không ít.

Thị vệ bẩm báo:

“Bẩm thành chủ, mực kia là mặc ngân ngàn năm, dù dùng mọi cách nhưng thuộc hạ cũng không thể tẩy sạch.”

Bách Lý Độ Nguyệt không hề kinh ngạc, chỉ lạnh nhạt phán:
“Kéo xuống, lột da hắn làm giấy vẽ.”

Với y, bất cứ điều gì liên quan đến hội họa đều có thể dùng để phát huy, kể cả là giết người.

Đoạn Dương không ngờ lại rơi vào kết cục này, còn không kịp mở miệng van xin đã bị Bách Lý Độ Nguyệt thi pháp thuật cấm, toàn đại điện tức thì yên tĩnh trở lại.

Ngay khi mọi chuyện tưởng đã an bài xong, Tang Phi Vãn đột nhiên mở miệng:

“Thành chủ…”

Bách Lí Độ Nguyệt nghe vậy liền đưa mắt nhìn sang, lúc này mới nhớ lại dường như vừa rồi Tang Phi Vãn đã từng lên tiếng xin tha cho Đoạn Dương. Hắn nhướng mày, hỏi:

“Thế nào? Ngươi muốn cầu xin cho gã?”

Tang Phi Vãn khẽ cười, không nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ ung dung nói:

“Thành chủ, chuyện mặc ngân e rằng Đoạn Dương cũng không phải cố ý. Hiện giờ bức họa đã được sửa chữa hoàn hảo không bằng tha cho gã một mạng, đuổi khỏi phủ là được rồi. Gã da thịt thô ráp, dù có lột ra làm giấy cũng chỉ là hạ phẩm, khó có thể lọt vào mắt xanh của thành chủ.”

Bách Lí Độ Nguyệt nghe vậy, chậm rãi bước xuống bậc thềm, đi đến trước mặt Đoạn Dương. Y ra hiệu cho người nâng mặt và bàn tay Đoạn Dương lên, nhìn kỹ, quả nhiên da dẻ thô ráp, chai sần, hoàn toàn không xứng làm giấy da thượng phẩm.

Tiếc rằng, Bách Lí Độ Nguyệt chưa bao giờ là kẻ nhân từ, y liếc mắt nhìn Tang Phi Vãn, ánh mắt hàm chứa ý vị khó dò, khiến người đối diện không khỏi lạnh sóng lưng:

“Da gã đã là hạ phẩm, vậy người nào mới là thượng phẩm? Nếu hôm nay bổn thành chủ nhất định phải có một tấm da người để vẽ tranh thì sao?”

Tang Phi Vãn mỉm cười, không chút do dự nói:

“Vậy… liền để Phi Vãn dâng lên.”

Hắn bỗng nhiên bước lên một bước, cười nghiêng đầu nhìn Bách Lí Độ Nguyệt, tựa như để đối phương tùy ý đánh giá xem da thịt mình có đủ tư cách hay không. Đầu ngón tay khớp xương rõ ràng trực tiếp khẽ khàng phủ lấy mu bàn tay Bách Lí Độ Nguyệt, không lệch một ly, chuẩn xác khép chặt bàn tay y trong lòng tay mình.

Bách Lí Độ Nguyệt không ngờ hắn dám cả gan thân cận như vậy, trong thoáng chốc sững sờ. Nhưng ngay sau đó, Tang Phi Vãn lại khẽ nghiêng người, ghé sát tai y, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy, trầm thấp bật cười:

“Thành chủ chẳng phải rất yêu thích hội họa sao? Không biết da của ta có đủ tư cách để ngài sử dụng không?”

“Da của ta, nếu thành chủ muốn thì xin ngài cứ lấy. Ngài muốn vẽ thế nào ta sẽ mặc cho ngài vẽ thế ấy.”

Lời vừa dứt, trong thanh âm mang theo chút phóng túng từ tận xương cốt, lại điểm thêm mấy phần mị hoặc. Mỗi chữ mỗi câu như rượu hồng thấm đẫm, càng nghe càng say, càng nhìn càng mê, quyến luyến khiến tâm trí lay động.

Nói đoạn, hắn còn vô thức dùng lòng bàn tay khẽ vuốt nhẹ cổ tay Bách Lí Độ Nguyệt, cảm giác dưới tay chạm phải làn da mát lạnh, mềm mại như ngọc, khiến môi hắn càng cong lên đầy hàm ý.

Nếu nói thật lòng, Tang Phi Vãn cảm thấy thân thể vị thành chủ này e rằng còn thích hợp để vẽ tranh hơn bất kỳ ai. Nếu dùng bút chu sa điểm mặc, họa lên làn da trắng như tuyết sương kia vài nét đậm nhạt, không biết sẽ hiện ra phong cảnh kiều diễm đến nhường nào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play