Bạn từng chơi qua thể loại game chiến lược tình cảm chưa?
Là người yêu của hắn ta, bạn dùng hết chân tình để lừa hắn ấy trao trọn trái tim, sau đó lại dứt khoát rời đi như chưa từng có gì xảy ra.
Đối với bạn, đó chỉ là một nhiệm vụ.
Nhưng đối với hắn ta, đó là cứu rỗi duy nhất trong nửa đời thống khổ.
Yêu hận với người, giống như cầm đuốc soi chiều ngược gió – nhất định sẽ có ngày bị bỏng. Ngọn lửa ấy, giữa mùa hè chói chang, như mụn nhọt trong xương, dính vào rồi khó mà dứt ra.
“Ta là Bách Lý Độ Nguyệt, chẳng bao lâu sẽ phong vương, nắm quyền nơi Thương Đô tại Bắc vực, vốn nên chí khí ngút trời. Cả đời tình này ít ỏi, chân thành hiếm hoi, dốc cạn tấm lòng vì một người, cuối cùng mới tỉnh ra hóa ra chỉ là một ván âm mưu. Từ đó thần hồn tan nát, suốt mười năm sợ bóng sợ gió, nửa đời còn lại chẳng dám yêu ai nữa…”
“Giờ đây cô đơn một mình, tình đã tuyệt, chỉ còn hận sâu.”
“Ngươi không muốn ta yêu, thì xin hãy nhận lấy mối hận này…”
“Lồng giam đã được chuẩn bị từ trước, độc không chết người —
Ta không biết mình sai ở đâu, vì sao lại bị lừa đến mức thảm hại như vậy.
Ta yêu ngươi… và cũng nguyện ngươi sống không bằng chết…”
— Trích từ tiểu thuyết Tham Hoan của tác giả Tang Phi Vãn
Tang Phi Vãn từng là tác giả nổi tiếng chuyên viết truyện người lớn, nhưng sau khi bị kiểm duyệt nghiêm ngặt, hắn buộc phải “chuyển hình” sang thể loại lành mạnh. Dẫu vậy, thói quen hành văn nhiều năm không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Mỗi lần viết cứ mà hễ lỡ chạm phải nội dung nhạy cảm thế là cả bản thảo đều bị trả về — lần nào cũng chỉnh sửa đến mười sáu lượt vẫn không qua được kiểm duyệt.
“Tang Phi Vãn, chỉnh lại đi. Văn học là phải phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa. Tôi đã nhắc nhiều lần rồi là đừng có viết mấy thứ không thể qua kiểm duyệt này nữa.”
Tang Phi Vãn nhức đầu, nhưng biên tập còn đau não hơn. Cả cuốn truyện toàn tình tiết nhạy cảm, xóa không được, giữ cũng không xong, sửa mười mấy lần vẫn không đạt yêu cầu đúng là một loại… tra tấn tinh thần.
“Hiện tại mọi ngành nghề cạnh tranh khốc liệt, cậu càng cần phải cẩn trọng. Những phần mang tính gợi cảm, hãy xóa hết, hiểu không?”
Tang Phi Vãn biết kiềm chế, xưa nay không tranh cãi với cấp trên. Lần này nghe bản thảo lại bị từ chối, hắn cũng không tức giận, chỉ đổi tư thế ngồi, khẽ nói:
“Nhưng nếu xóa hết những phần đó thì cuốn sách này cũng chẳng còn gì cả.”
Biên tập đáp: “Vậy bổ sung thêm cốt truyện vào.”
Tang Phi Vãn khẽ xoa nơi giữa mày, thở dài:
“Chính những phần đó là cốt truyện.”
“Tôi nói là cốt truyện chính chứ không phải cốt truyện ‘Trên giường!’”
Tang Phi Vãn im lặng.
Biên tập lại thở dài:
“Tôi hiểu là cậu đã quen viết theo kiểu cũ, giờ chuyển đổi phong cách chắc chắn khó khăn. Nhưng thời đại này không đợi cậu thích nghi, chính cậu phải tự thích nghi với thời đại.”
“Tôi đã xem qua đề cương: Nhân vật chính xuyên đến dị giới, bị hệ thống trói buộc, muốn trở về thế giới cũ thì phải hoàn thành các nhiệm vụ với những mục tiêu được chỉ định — ban đầu là kiểu XXOO. Vậy thì giờ sửa lại, thay vì XXOO thì là phải khiến họ yêu nhân vật chính, vậy là cốt truyện được giữ mà nội dung vẫn ‘sạch sẽ’.”
Biên tập kiên quyết từ chối yếu tố “nóng bỏng”, mà đó lại là thứ Tang Phi Vãn viết tốt nhất. Hai bên đấu đá, cuối cùng phải có người nhượng bộ.
Tang Phi Vãn trước nay không thích đối đầu, cũng không bao giờ đâm đầu vào ngõ cụt nên sau khi nghe vậy, hắn đứng dậy:
“Được, tôi sẽ về sửa lại.”
Biên tập lại bóng gió hỏi:
“Thế… bao giờ thì gửi bản mới?”
Tang Phi Vãn vốn nổi tiếng là người luôn giao bản thảo đúng giờ, sẽ không bao giờ trì hoãn:
“Mai tôi gửi đề cương mới, còn bản thảo hoàn chỉnh thì sẽ gửi vào tháng sau.”
“Sao phải đến tháng sau?”
“Gần đây tôi định sẽ đi biển thư giãn, mấy hôm tới không ở thành phố.”
Nói xong, hắn quay lưng rời khỏi văn phòng, lịch sự khép cửa.
Tài xế đang đợi sẵn dưới lầu, thấy Tang Phi Vãn ra khỏi tòa nhà thì khẽ bấm còi. Hắn mở cửa bước vào xe, ngồi ghế sau, rút từ túi áo ra cây bút máy, bắt đầu chỉnh sửa lại đề cương ngay trên bản in.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, nói:
“Thiếu gia…”
Tang Phi Vãn không ngẩng đầu, chỉ khẽ lau ngòi bút:
“Tôi tuy viết tiểu thuyết nhưng không có nghĩa là tôi muốn sống như trong tiểu thuyết nên đừng gọi tôi là thiếu gia nữa. Gần đây có phải xem phim hào môn hơi nhiều không thế?”
“Vậy... Tang tiên sinh, ngày kia là sinh nhật phu nhân. Ngài vẫn muốn đi biển sao? Hay dời lại vài hôm?”
Tang Phi Vãn sinh ra trong một gia đình dhắn giá — mẹ là chủ Gallery*, thường giao thiệp với giới văn nghệ thượng lưu; cha là dohắn nhân thành đạt, phong lưu đa tình. Hôn nhân của cả hai giờ chỉ còn trên dhắn nghĩa, mỗi người đều sống thế giới riêng của mình.
Hắn quhắn năm không gặp cha mẹ được mấy lần, nghe tài xế nói vậy chỉ thản nhiên:
“Bên cạnh bà ấy thiếu gì người bầu bạn, tôi đi dự tiệc chỉ khiến bà thêm khó chịu. Cứ lái xe ra sân bay đi đừng để lỡ chuyến.”
Thân là con của họa sĩ nổi tiếng lại đi viết thể loại văn chương bị xem là “không đàng hoàng”, đủ hiểu Tang nữ sĩ thất vọng cỡ nào. Nhưng Tang Phi Vãn tính cách ôn hòa, lại cố chấp theo cách riêng – cứ thích viết thứ người khác xem thường. Tiếc rằng, thời nay viết không nổi nữa rồi.
Ngồi trên xe, hắn xem lại đề cương:
Nhân vật chính xuyên đến dị giới, bị hệ thống trói buộc. Muốn quay về thế giới cũ phải “công lược” các mục tiêu nhiệm vụ — khiến họ yêu mình chân thành.
Cốt truyện ban đầu vốn là kiểu hương diễm, giờ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nỡ bỏ. Mực bút in trên giấy, cuối cùng hắn vẫn chưa hạ bút.
“Thôi, để sau rồi tính.”
Hắn lẩm bẩm, đặt bản thảo sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, không hề biết rằng chuyến đi biển lần này sẽ đưa hắn đến… cõi chết.
Một viên kim cương sáng lấp lánh lặng lẽ hiện ra trên nóc xe — dường như đã tiên đoán được cái chết của Tang Phi Vãn, chuẩn bị sẵn để “hốt cú chót”. Trong lòng còn thì thầm: "Tác giả này số cũng chẳng tốt lành gì, đều là mệnh chết sớm."
Chiếc xe lao nhhắn cuốn theo lá rụng khắp nơi – tựa như sinh mệnh không thể tự điều khiển…
Tang Phi Vãn đã chết.
Không ai ngờ, bầu trời trong xhắn hôm đó lại đột ngột nổi giông tố. Cảnh cuối cùng hắn thấy trước khi chết là một bầu trời mù mịt, gió gào thét, mưa xối xả, nước tràn vào miệng mũi khiến hắn nghẹt thở… Ý thức dần mất đi, như con diều đứt dây trôi vào cái chết.
Một viên kim cương lơ lửng trên mặt biển, phát ra ánh sáng trắng rực rỡ:
【 Đinh! Đã trói định ký chủ thành công! 】
【 Đang mở cánh cổng thời không, lựa chọn xuyên vào tác phẩm 《Tham Hoan》 】
【 Xuyên thành công 】
Tang Phi Vãn cảm thấy đầu óc mơ hồ, hô hấp nặng nề, ngực như bị đè bởi tảng đá lớn. Có tiếng nói văng vẳng bên tai…
Là ai đang nói vậy…?
Hắn đột nhiên nôn ra một bãi máu đen, cổ họng đau rát, ho đến mức xé gan xé ruột:
“Khụ… khụ khụ khụ…”
Đây là một gian phòng nhỏ đơn sơ sạch sẽ, không có bất kì đồ vật xa hoa gì mà chỉ vỏn vẹn có chiếc bàn gỗ cũ và vài cái ly sứ sứt mẻ. Xuyên qua tấm màn có thể thấy một nam nhân nằm trên giường đang ho dữ dội nhỏ máu xuống sàn nhà.
Một lúc sau, cửa kêu kẽo kẹt, một người đàn ông trung niên bước vào ăn mặc như quản gia. Vừa thấy Tang Phi Vãn tỉnh lại liền chau mày, nghiêm giọng:
“Mạng ngươi lớn thật vậy mà còn sống. Có vài lời ta vốn không định nói thế nhưng đến nước này thì phải nói rõ: Ngươi chỉ là món đồ chơi cha ngươi hiến cho Thành chủ. Nếu ngài ấy muốn gặp thì ngươi sẽ được gặp, còn không thì dù có hét to vang trời cao cũng vô dụng.”
“Cả thành Thường Đô này người muốn lấy lòng Thành chủ không đếm xuể. Hậu viện đầy mỹ nhân được dâng đến từ bốn phương, người ta đều biết điều, chỉ mình ngươi không an phận. Nội điện là nơi quan trọng vậy mà dám lẻn vào vì muốn gặp Thành chủ, tội này đủ để chết! May mà chưa bị phát hiện, không thì ngươi đừng trách ta nhẫn tâm!”
“Đã tỉnh thì đi làm việc đi, Vương thành không nuôi kẻ rảnh rang!”
Tang Phi Vãn không đáp lại câu nào. Bởi vì lúc này, hắn đã phát hiện có gì đó không ổn. Hắn cúi đầu nhìn bộ y phục trên người — y phục cổ trang, tóc búi cao…
Cái gì đang xảy ra vậy?!
Trong lòng hắn rối bời, không rõ là đang nằm mơ hay tỉnh thì ngay lúc đó, một viên kim cương đột ngột xuất hiện trước mắt phát sáng chói lòa:
【Tác giả: Tang Phi Vãn…】
Nguyên nhân tử vong – Chết đuối.
Tác phẩm sở hữu: 《Bị khóa》, 《Bị khóa》, 《Bị khóa》, 《Tham Hoan》...và các truyện khác.
Nhiệm vụ lần này: Cứu vớt vai phản diện bi tình trong 《Tham Hoan》 – Bách Lí Độ Nguyệt.
Phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ: Nhận được một cơ hội sống lại.】
Chỉ riêng viên kim cương to như nắm tay bay tới bay lui đã đủ khiến người ta kinh ngạc, chưa kể nó còn biết nói. Nếu lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến người nghe kinh hồn bạt vía. Tang Phi Vãn nhìn thấy vậy, đồng tử co rút, hoảng hốt đến mức không thể mở miệng nói nên lời.
Tựa như để xác minh suy đoán của hắn, viên kim cương kia đột nhiên xoay tròn trong không trung một vòng đầy hoa lệ: 【Ký chủ thân ái, chúc mừng ngài bị ràng buộc thành công bởi “Hệ thống cứu vớt vai ác”! Tôi là hệ thống trí năng – Tiểu Kim Cương, rất vinh hạnh được phục vụ ngài~】
Tang Phi Vãn ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu gì: “…Hệ thống cái gì cơ?”
Hệ thống: 【Hệ thống cứu vớt vai ác buồn tình.】
Tang Phi Vãn: “Cứu vớt cái gì cơ?”
Hệ thống: 【Vai ác buồn tình.】
Tang Phi Vãn: “……”
Tang Phi Vãn chưa từng nghĩ đến một ngày mình lại xuyên vào chính tiểu thuyết người lớn do mình viết. Dù sao truyện của hắn không có cốt truyện chính, không có nội hàm, chỉ là những câu chuyện về một nam chính ngựa giống đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, làm đủ trò XXOO với các loại mỹ nhân để thu hoạch vô số chân tình rồi cuối cùng vỗ mông một cái, tiêu sái rời đi, trở thành một tra nam chính hiệu.
Loại truyện này… có gì mà đáng để xuyên vào?
【Hừm.】
Hệ thống dường như có thể đọc được suy nghĩ của hắn, nghiêm túc nói:
【Đừng coi thường bản thân mình. Hắn phải tin rằng ngay cả truyện người lớn… cũng có thể tồn tại chân tình ~】
“……”
Tang Phi Vãn không đáp. Hắn phát hiện trong phòng có một chiếc gương đồng, chậm rãi bước tới, nhìn thấy trong gương phản chiếu một gương mặt quen thuộc.
Người trong gương có đôi mắt câu hồn tuyệt mỹ, chỉ cần mỉm cười cũng khiến người ta động tâm. Đôi môi đỏ mọng như máu, lại như đóa hoa xoa lạn, toát lên khí sắc mê hoặc nhưng nhuốm vẻ mỏi mệt. Chỉ có điều sắc mặt nhợt nhạt thiếu đi sức sống.
Gương mặt này... giống hắn như đúc.
Tang Phi Vãn giơ tay sờ lên má mình thì lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an. Hắn nhíu mày hỏi hệ thống: “Tôi đã xuyên thành ai?”
Trong trí nhớ của hắn, 《Tham Hoan》 không hề có nhân vật nào giống mình như vậy.
Hệ thống thật thà trả lời: 【Không biết.】
Tang Phi Vãn sửng sốt: “Cậu không phải là hệ thống sao? Sao lại không biết?”
Hệ thống: 【Khi nội dung trong sách biến thành hiện thực, Thiên Đạo sẽ tự động bổ sung những chỗ còn thiếu bằng cách tạo ra nhân vật và tình tiết không tồn tại trong nguyên tác. Vì vậy, mỗi lần ký chủ xuyên qua, thân phận đều do Thiên Đạo ngẫu nhiên quyết định. Cụ thể thế nào, mời anh tự mình tìm hiểu.】
Tang Phi Vãn: “Vậy tôi cần cứu ai?”
Hệ thống chậm rãi nói ra một cái tên: 【Bách Lí Độ Nguyệt.】
《Tham Hoan》 là một tiểu thuyết huyền huyễn mang bối cảnh giả tưởng.
Trong thế giới Vân Cảnh, lãnh thổ được chia thành nhiều vương thành. Đế quân tọa trấn Trung Châu, mười sáu vương thành chia nhau chiếm giữ bốn phương. Trong đó, Thương Đô (Bắc Vực), Thiên Hương (Nam Vực), Bạch Cốt Quỷ Vực và Phong Tuyết Ngân Vực là bốn thành lớn có thế lực hùng mạnh nhất. Truyền thuyết kể rằng bốn vị thành chủ ở đây giàu có đến mức khi các vị ấy toạ trấn tứ phương đều khiến địch quốc, yêu tà đều không dám xâm phạm.
Bách Lí Độ Nguyệt là thành chủ của Thương Đô. Tương truyền, hắn không thích vàng bạc, không yêu quyền thế mà chỉ đam mê vẽ tranh, đặc biệt là vẽ mỹ nhân. Tuy nhiên, người thường đều không dễ lọt vào mắt hắn.
Các thành chủ nhỏ phía dưới vì lấy lòng hắn mà ra sức tìm kiếm tuyệt sắc mỹ nhân hiến tặng cho Thương Đô, khiến hậu viện gần như chật kín người đẹp, cả nam lẫn nữ đều là tư sắc xuất chúng.
Thế nhưng, Bách Lí thành chủ chưa từng để mắt đến ai trong số đó. Y đem tất cả giao cho quản gia xử lý, phân công họ làm tạp vụ trong phủ – thật đúng là phí của trời.
Thân thể mà Tang Phi Vãn đang chiếm lấy vốn thuộc về một mỹ nhân nghèo khó. Do cha hắn vì tiền mà bán con cho một thành chủ địa phương, người này lại dâng hắn cho Bách Lí Độ Nguyệt nhằm nịnh bợ. Vận mệnh thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Chỉ tiếc, nguyên chủ chỉ có nhan sắc, trong bụng lại không có lấy một chút văn thơ, vừa quê mùa lại dốt nát, đương nhiên không được lọt vào mắt xanh của thành chủ. Hắn bị phân vào hậu viện làm tạp dịch quét dọn vệ sinh. Dần dà, hắn không cam tâm phận thấp hèn, mộng tưởng bay lên cành cao hóa phượng hoàng. Đêm qua nghe phong thanh rằng Bách Lí Độ Nguyệt sẽ vẽ tranh trong nội điện, hắn liền đánh liều xông vào mong một lần gặp gỡ dưới ánh trăng.
Kết quả chưa kịp vào cửa đã bị thị vệ tóm gọn.
Có thể tưởng tượng được quản gia giận đến mức nào nên ngay lập tức sai người đánh hắn một trần no đòn. Đáng tiếc thân thể nguyên chủ yếu đuối, không chịu nổi đòn roi mà cuối cùng chết tức tưởi, đây cũng là lúc Tang Phi Vãn xuyên đến.
Hiểu rõ đầu đuôi sự việc nên trong lòng Tang Phi Vãn đã không còn mờ mịt nữa, chỉ là… có một điều hắn vẫn thấy khó hiểu. Theo lý thì bị quản gia đánh, cùng lắm chỉ bị thương ngoài da, sao hắn lại hộc máu mà chết?
Hắn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chạm vào vết máu trên đất – máu có màu đen sẫm, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.
Tang Phi Vãn sờ ngực mình, cảm giác nghẹt thở ban nãy đã biến mất, ngoài một chút đau nhức trên thân thể ra thì dường như không còn gì nghiêm trọng.
Hắn đành tạm thời gác chuyện này lại, quay sang hỏi hệ thống: “Cậu bảo tôi cứu Bách Lí Độ Nguyệt, vậy phải làm thế nào?”
Hệ thống hỏi lại: 【Anh cảm thấy bi kịch cả đời y nằm ở đâu?】
Tang Phi Vãn trầm ngâm, rồi mỉm cười: “Tất nhiên là do vai chính – Đoạn Dương.”
Chỉ là một câu chuyện rất đỗi quen thuộc.
Một kẻ bạc tình lừa gạt tình cảm của thành chủ, khiến một thiên chi kiêu tử rơi vào sa đoạ, từ đó biến thành người hoàn toàn khác. Sau khi chà đạp xong, gã ta rời đi một cách phóng khoáng sạch sẽ, để lại sau lưng một người gục ngã trong đau khổ.
Loại tình tiết này quá phổ biến, nhàm chán đến mức đã thành công thức rập khuôn. Dù là bi kịch, cũng không thể khơi dậy chút rung động nào trong lòng Tang Phi Vãn. Hắn bình thản thở dài:
“Đoạn Dương đã hủy hoại cả đời an ổn của Bách Lí Độ Nguyệt, đáng thương thật, phải không?”
Hệ thống im lặng. Nó nhận ra sự đồng cảm của Tang Phi Vãn chỉ là lời nói khách sáo. Sau một lúc lâu mới lên tiếng:
【Chỉ cần anh xóa bỏ toàn bộ giá trị hắc hóa của Bách Lí Độ Nguyệt, hệ thống sẽ phán định nhiệm vụ thành công, và anh cũng sẽ được sống lại ở thế giới ban đầu.】
Tang Phi Vãn cười khẽ: “Đúng là một cuộc giao dịch có lời.”
Quả thực rất lời – cơ hội sống lại đâu phải ai cũng có.
Trước mắt hắn đột nhiên hiện ra một bảng thông báo sáng rỡ, hiển thị chỉ số hắc hóa của Bách Lí Độ Nguyệt. Điều khiến người ta kinh ngạc là… có tới hai dòng chỉ số.
【Nhân cách ác – Độ hắc hoá: 89%
Nhân cách thiện – Độ hắc hoá: 32%】
Hệ thống giải thích: 【Theo thiết lập trong nguyên tác 《Tham Hoan》, do bóng ma tâm lý từ thời thơ ấu, Bách Lí Độ Nguyệt phân liệt ra hai nhân cách: Thiện và Ác. Ký chủ chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ khi cả hai chỉ số hắc hóa đều được xóa bỏ và dung hợp thành một nhân cách duy nhất.】
“……”
Tang Phi Vãn lập tức nhận ra nhiệm vụ này có vẻ… không đơn giản. “Trước đây cậu có từng trói định ký chủ nào khác chưa?”
Hệ thống gật đầu như gà mổ thóc.
Tang Phi Vãn: “Họ cũng nhận nhiệm vụ giống tôi sao?”
【Hoàn toàn không giống!】
Hệ thống bay đến bên tai hắn, nửa thật nửa đùa:
【Kỳ thực nhiệm vụ của anh đã đơn giản lắm rồi! Nhiệm vụ trước đó tôi trói định một ký chủ phải cứu bốn vai ác cùng lúc! Anh chỉ cần cứu một người là đã quá dễ dàng rồi đó nhe!】
Nghe xong, quả là cảm thấy mình đã nhặt được cái “lời to”.
Tang Phi Vãn trong lòng tuy vẫn nghi ngờ, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Cổ họng vẫn còn bỏng rát như có lửa đốt, hắn bước đến bàn rót một ly nước lạnh rồi uống cạn, cảm giác bỏng đau nơi cổ họng cũng dịu đi phần nào.
Tang Phi Vãn đưa tay lau khóe môi còn vương máu, ngón tay dính chút màu đỏ thẫm, ánh mắt hắn trầm tĩnh như đang suy tư điều gì đó, cuối cùng khẽ cười, nói với hệ thống:
“Tôi hiểu nên làm gì rồi. Cảm ơn.”
Giọng nói ôn hòa, lịch sự, như dòng suối mát khiến người nghe cũng cảm thấy dễ chịu.
Thành Thường Đô tuy chỉ là một tòa thành nhưng khí thế lại lớn như một quốc gia, nơi đây bao trùm toàn bộ Bắc Vực vào trong phạm vi cai quản. Phủ thành chủ tráng lệ nguy nga chảng khác gì hoàng cung.
Tang Phi Vãn sau khi hiểu rõ nhiệm vụ, trong lòng đã sớm có tính toán. Hắn rửa mặt, chỉnh lại y phục cho ngay ngắn rồi mới đẩy cửa bước ra khỏi phòng.
Nơi hắn ở hẳn là phòng dành cho hạ nhân, bởi vì vừa bước ra đã thấy ngoài sân có rất nhiều người đang quét dọn, tưới nước, sửa sang hoa cỏ. Tuy đều mặc y phục của tôi tớ nhưng toàn là những mỹ nhân khó gặp, tuấn nam mỹ nữ khiến nơi này trông chẳng khác nào tiên cảnh.
Lúc này, nam chính nguyên tác của 《Tham Hoan》, Đoạn Dương, đang xách một thùng nước đi về phía thư phòng để dọn dẹp. Gã thoạt nhìn có chút thất thần, đang phiền não không biết nên làm sao để tiếp cận mục tiêu công lược Bách Lí Độ Nguyệt. Thời gian mà hệ thống cho gã cũng chẳng còn nhiều, nếu cứ dây dưa nữa thì e là không kịp, huống chi còn nhiều mục tiêu khác đang chờ.
Dù sao thì, mỹ nhân trong phủ Thành chủ quả thật không thiếu, cho dù không làm gì, chỉ cần ngắm thôi cũng thấy mãn nhãn. Nghĩ tới phải rời khỏi đây, trong lòng gã không khỏi có chút tiếc nuối.
Tang Phi Vãn gần như liếc mắt một cái liền nhận ra kẻ đang xách nước trước mặt đang nhìn ngang ngó dọc kia chính là Đoạn Dương, nam chủ "ngựa giống" trong 《Tham Hoan》. Hắn đứng dựa cửa, từ xa quan sát, chỉ trầm ngâm trong chốc lát rồi nở nụ cười, chủ động tiến lên hỏi:
“Đoạn Dương, ngươi định đi đâu vậy?”
Trong số những mỹ nhân bị đưa tới đây, Tang Phi Vãn có dung mạo nổi bật nhất, nhưng tính tình lại ác liệt nhất, nơi nơi tranh giành không chịu để ai vượt trội hơn hắn, vì hôm qua bị phạt mà không ít người đang thầm cười nhạo hắn.
Đoạn Dương đột nhiên thấy hắn vừa cười vừa bắt chuyện, chẳng khác nào gặp quỷ, trừng mắt đứng ngẩn ra một lúc, hồi lâu mới phản ứng:
“Ngươi hỏi làm gì?”
Ngữ khí mang theo vài phần đề phòng, cũng khó trách — Tang Phi Vãn dung mạo xuất chúng, đối với kế hoạch công lược Bách Lí Độ Nguyệt của Đoạn Dương chính là một mối uy hiếp tiềm tàng.
Thật ra, Đoạn Dương cũng chẳng ngại loại bỏ Tang Phi Vãn, chỉ là trước giờ thấy đối phương ngu xuẩn, chẳng đủ gây hại, nên vẫn chưa ra tay.
Tang Phi Vãn giả vờ như không thấy ánh mắt đầy địch ý của gã, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, thậm chí càng thêm sâu:
“Quản sự bảo ta tỉnh dậy là phải làm việc, ngươi định đến thư phòng dọn dẹp đúng không? Vậy ta cùng đi với ngươi.”
Bi kịch của Bách Lí Độ Nguyệt là do Đoạn Dương dựng lên, nếu muốn diệt trừ tận gốc đương nhiên phải bắt đầu từ gã. Theo một cách nào đó, mục tiêu của hai người họ kỳ thực lại giống nhau—
Loại trừ đối phương.
Đoạn Dương nghe vậy thì khựng lại một chút, không rõ đang nghĩ gì, nhưng lại không từ chối. Chỉ “ừ” một tiếng, không rõ cảm xúc:
“Tùy ngươi thôi.”
Thư phòng là nơi Bách Lí Độ Nguyệt thường dùng để vẽ tranh, bên trong chất đầy các cuộc giấy vì vậy việc dọn dẹp ở đây cần hết sức cẩn thận. Bởi do Đoạn Dương làm việc ổn trọng nên được quản sự tín nhiệm mới giao cho hắn trọng trách này.
Ai chẳng biết Thành chủ yêu tranh như mạng, dọn dẹp thư phòng cũng chẳng khác gì được gần vua. Đoạn Dương là ngốc hay quá ngây thơ mà lại đồng ý để Tang Phi Vãn theo cùng?
Những mỹ nhân đang chăm hoa cỏ xung quanh hắn đều ngoảnh đầu nhìn lại, thấy hai người một trước một sau xách nước đi vào thư phòng khiến ai nấy đều nảy sinh hoài trong trong lòng.
Tang Phi Vãn đẩy cửa bước vào, mùi mực giấy đậm đặc liền xộc vào mũi. Hắn đảo mắt nhìn quanh thì thấy trên tường treo đầy tranh vẽ non nước chim muông, tuy chỉ vài nét phác họa mà thần vận mười phần — rõ ràng là bút tích của vị Thành chủ nổi danh “Bút pháp thần kỳ, thư hoạ thiên hạ”.
Trên các giá gỗ cũng không bày cổ vật quý hiếm gì mà là các loại nghiên mực tinh xảo. Giữa phòng treo một bức tranh vừa mới vẽ, nét mực còn chưa khô. Núi non trùng điệp, một toàn lâu nho nhỏ ẩn giữa sơn cốc, trong tranh còn thấp thoáng bóng tăng sĩ khoác áo tăng đi trong đêm tuyết — phảng phất thiền ý sâu xa.
Mẹ của Tang Phi Vãn vốn là nhà nghệ thuật nên hắn cũng hiểu ít nhiều về tranh hoạ. Nhìn bức tranh này không khỏi tán thưởng vài phần, hắn cảm thấy bút lực quả nhiên thâm hậu.
Đoạn Dương vẫn luôn chú ý đến hắn, bèn hỏi:
“Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Tang Phi Vãn vén tay áo, để lộ cổ tay thon dài, cầm khăn trắng tinh lau bụi trên bàn, vừa làm vừa đáp:
“Không có gì. Chỉ là thấy bức tranh này đẹp, nhưng phần lạc khoản lại bị che bởi ấn chương của Thành chủ, xem ra là cực kỳ quý trọng. Chúng ta nên cẩn thận một chút, đừng lỡ tay làm hỏng, nếu bị ghét bỏ thì thật không hay.”
Lời nói như thể vô tình, nhưng lại giống như cố ý nói cho ai đó nghe.
Đoạn Dương là nam chính truyện người lớn, đầu óc toàn mấy trò XXOO, nào hiểu gì tranh thi từ họa. Gã nhìn thoáng qua bức tranh:
“Tranh tốt như vậy làm sao mà làm hỏng được? Ngươi cũng kiêng kỵ quá mức rồi.”
Tang Phi Vãn mỉm cười:
“Trên tranh còn lớp mực chưa khô đương nhiên dễ bị làm nhòe.”
Đoạn Dương ngạc nhiên:
“Nhưng hôm qua ta đã thấy bức tranh này treo ở đây rồi, sao giờ vẫn chưa khô? Ngươi đừng có dọa ta.”
Tang Phi Vãn cười khẽ, thấp giọng giải thích:
“Loại mực này là mực ngàn năm được nghiền từ đá vô ngân dưới đáy biển sâu, sau khi vẽ xong phải phơi chỗ mát trong tám ngày mới khô, nhưng màu sắc sẽ giữ được ngàn năm. Vì mực rất đậm, nên bên ngoài khô rồi mà bên trong vẫn còn ẩm, nếu để thấm hết, màu tranh sẽ hiện rõ hơn, ý cảnh trong núi mới thật sự hiện ra.”
Lời hắn nói hợp tình hợp lý, khiến Đoạn Dương nhìn hắn vài lần đầy nghi hoặc. Tang Phi Vãn dường như không nhận ra, vẫn tiếp tục cần mẫn quét dọn, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường.
Đon Dương lấy cớ bắt chuyện, hỏi:
“Ngươi có đi ngang qua thành Bạch Cốt không?”
Tang Phi Vãn đáp:
“Thành Bạch Cốt ở Quỷ Vực, ta đương nhiên sẽ không tới đó.”
Đoạn Dương chưa chịu từ bỏ:
“Vậy còn thành Phong Tuyết?”
Tang Phi Vãn nhàn nhạt trả lời:
“Nơi ấy là nơi cực lạnh, nước đều bị đóng thành băng, người thường đi vào mười người thì chín người sẽ bị chết cóng nên ta càng không đi.”
Hắn biết rõ Đoạn Dương vì sao hỏi vậy, bởi mục tiêu công lược của gã ngoài Bách Lí Độ Nguyệt ra thì còn có ba vị thành chủ khác. nVề sau, thậm chí còn tiếp cận đến cả đế quân. Hiện tại thăm dò tin tức chính là để phòng ngừa rắc rối về sau.
Thấy Tang Phi Vãn không chịu hé lời, Đoạn Dương cũng cảm thấy mất hứng. Gã thu dọn án thư, liếc mắt nhìn bức họa treo trên tường, bỗng nói với Tang Phi Vãn:
“Được rồi, cũng gần xong rồi, chúng ta ra ngoài thôi. Chút nữa thành chủ sẽ về, có khi muốn xem tranh, mà người lại không thích bị quấy rầy.”
Tang Phi Vãn nghe vậy khựng lại một chút, liền dừng tay:
“Cũng được, trời cũng không còn sớm, chúng ta về trước.”
Hai người mang theo tâm tư riêng rời thư phòng rồi tản về phòng mình. Nhưng lúc đi đến khúc ngoặc, Tang Phi Vãn chẳng biết nhớ ra điều gì, bỗng quay đầu lặng lẽ trở lại thư phòng. Ai ngờ vừa vặn bắt gặp Đoạn Dương lén lút quay lại, mãi lâu sau mới rời đi.
Tang Phi Vãn núp trong bóng tối dựa tường nhìn, mắt rũ xuống, dường như cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Chờ Đoạn Dương đi khỏi hắn mới đứng thẳng dậy, chậm rãi đẩy cửa bước vào thư phòng.
Ánh trăng chiếu nghiêng qua cửa sổ, rọi lên bức họa trong chính đường, chính là bức vẽ vị tăng nhân dưới ánh trăng kia lại bị người cố ý quệt lên một vệt mực to đậm, nhìn qua cực kỳ chướng mắt.
“Thật là ngu xuẩn…”
Tang Phi Vãn lẩm bẩm, nhẹ giọng bật cười, như đang cảm thán quỷ kế vụng về của Đoạn Dương.
Hắn ngắm nhìn vệt mực ấy một lúc, chợt nghĩ nếu thêm một nhành tuyết mai cũng không tệ. Nhưng cuối cùng cũng không động tay, chỉ lặng lẽ rời khỏi thư phòng, khép cửa lại rồi trở về phòng nghỉ.
Đêm đó, vào giờ cơm tối, khi mọi người đang chuẩn bị ra sau bếp dọn thức ăn thì thấy quản gia dẫn theo vài thị vệ bước vào qua cổng, mặt nặng như chì:
“Hôm nay ai phụ trách quét dọn thư phòng?!”
Nghe vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía Đoạn Dương. Gã cũng ngơ ra một lúc, rồi ngượng ngùng đứng lên, gãi đầu nói:
“Là ta và Phi Vãn cùng đi. Hắn nói thấy một mình ta làm vất vả quá nên muốn giúp, ta liền đồng ý.”
Quản gia nhíu mày:
“Tang Phi Vãn? Sao lại dính dáng đến hắn?!”
Đoạn Dương ngây ngô hỏi lại:
“Quản gia, xảy ra chuyện gì vậy?”
Quản gia cố nén giận:
“Hôm nay thành chủ về phủ, sai người mang tranh ra xem, lại phát hiện bức tranh treo trong chính sảnh bị ai đó bôi bẩn. Giờ đang truy tìm thủ phạm. Ngươi xem, tìm ai giúp không được mà lại đi tìm Tang Phi Vãn!”
Lúc này, ai nấy đều đã hiểu rõ. Đoạn Dương vốn thật thà, chưa từng làm sai việc gì khi dọn thư phòng, sao hôm nay vừa để Tang Phi Vãn đi cùng thì đã xảy ra chuyện? Rõ ràng là bị Tang Phi Vãn hãm hại.
Trong thời điểm thế này, ấn tượng mới là thứ quyết định. Không ai nghi ngờ Đoạn Dương, mọi sự nghi ngờ đều dồn lên Tang Phi Vãn.
Quản gia giận dữ quát:
“Tang Phi Vãn đâu rồi?!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe "kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng mở ra, Tang Phi Vãn bước vào. Có vẻ hắn đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng nét mặt vẫn điềm nhiên:
“Quản gia, hôm nay quả thật ta cùng Đoạn Dương có quét dọn thư phòng. Nhưng khi chúng ta rời đi, bức tranh vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng bị bôi bẩn.”
Quản gia liếc sang Đoạn Dương:
“Đúng là như thế sao?”
Đoạn Dương lắp bắp:
“Ta… ta quên mất… Hôm nay là ta rời đi trước, còn Phi Vãn ở lại đóng cửa. Nên ta cũng không chú ý bức tranh có vấn đề gì.”
Rõ ràng là cố ý đổ sang người khác.
Quản gia chẳng buồn nghe họ đùn đẩy trách nhiệm, phất tay sai thị vệ:
“Đưa cả hai đến trước mặt thành chủ! Những lời này đến đó mà nói!”
Nghe được sắp gặp thành chủ, trong lòng Đoạn Dương vui như mở cờ, mắt lập tức sáng rỡ.
Tang Phi Vãn thì vẫn không mảy may biến sắc, im lặng theo thị vệ đến chủ điện.
Thành chủ đời trước của Thương Đô có vô số con nối dõi, vậy mà chỉ Bách Lí Độ Nguyệt được kế vị thống lĩnh toàn bộ Bắc Vực, đủ cho thấy y không phải nhân vật tầm thường.
Khi Tang Phi Vãn bước vào chủ điện thì thấy trên ghế chính là một nam tử đầu đội ngọc quan, khoác thường phục màu đỏ sẫm thêu hoa văn kim tuyến, vẻ lười biếng mà siêu phàm. Nhưng kỳ lạ nhất chính là mái tóc của y—không phải đen như mực, mà là trắng như sương tuyết, kể cả hàng lông mi cũng trắng toát.
Đoạn Dương lần đầu gặp Bách Lí Độ Nguyệt, mắt đã lộ thần sắc mê mẩn. Không ngờ mục tiêu hệ thống giao lại là tuyệt sắc giai nhân.
Tang Phi Vãn ngắm nhìn thật kỹ đôi mắt đen sâu như vực của Bách Lí Độ Nguyệt rồi khẽ cong môi xác nhận bây giờ thân thể này đang được ‘nhân cách ác’ chiếm giữ.
Hắn cười khẽ, nhấc vạt áo quỳ xuống đất:
“Phi Vãn ra mắt thành chủ.”
Hắn như nhân vật bước ra từ trong tranh, từng động tác đều nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi toát lên vẻ phong nhã không thể nói nên lời. Ánh mắt như ngọc lưu quang, mi rũ cười nhẹ khiến cả điện dường như sáng bừng thêm vài phần, chợt làm người ta hiểu thế nào là “Bồng tất sinh huy*.”
*Như một lời khách sáo khi khách đến thăm nhà khiến căn nhà như sáng hơn.
Mà ở phía trên, Bách Lí Độ Nguyệt nhìn hắn một cái, trong lòng cảm thấy hình như hơi quen mắt. Mãi mới nhớ ra đây chính là mỹ nhân nổi danh trong hậu viện vì... ngu dốt. Dáng thì đẹp mà không có hồn, nhìn như “cỏ khô trong tranh”.
Nhưng hôm nay nhìn lại, lại có mấy phần linh khí.
Y chậm rãi rời ghế, tay khoát trước ngực, áo choàng quét nhẹ đất phát ra tiếng động nhỏ, từng bước tiến về phía Tang Phi Vãn.
Đứng trước mặt hắn, Bách Lí Độ Nguyệt cất tiếng, giọng điệu không rõ cảm xúc:
“Bức họa là do ngươi làm bẩn?”
Người hầu dâng lên bức họa—nét mực đen trên nền bạc lại càng nổi bật dưới ánh sáng.
Tang Phi Vãn điềm nhiên nói:
“Quả thật ta có quét dọn thư phòng, nhưng không hề làm hỏng bức họa. Mong thành chủ minh xét.”
Bách Lí Độ Nguyệt hờ hững:
“Ngươi nói không phải ngươi, vậy có bằng chứng gì?”
Tang Phi Vãn đáp:
“Thành chủ dùng là mực vô ngân, ta thấy nét vẽ nơi ngọn núi còn dày, chưa kịp khô, nên khi quét dọn đã cực kỳ cẩn trọng. Sao có thể bất cẩn mà làm hỏng tranh?”
Bách Lí Độ Nguyệt khẽ cười:
“Ngươi cũng biết nhìn hàng đấy.”
Nói rồi, ngón tay lạnh lẽo thon dài khẽ nâng cằm Tang Phi Vãn, nhưng đôi mắt của người kia vẫn bình tĩnh như nước, không chút hoảng loạn.
Một lúc sau, Bách Lí Độ Nguyệt thu tay, lạnh nhạt nói:
“Nếu không phải ngươi, vậy còn có thể là ai?”
Đoạn Dương lập tức quỳ xuống, giọng lắp bắp:
“Thành chủ! Ta thật sự không biết vì sao bức họa lại bị bôi bẩn, xin thành chủ minh xét!”
Nói chưa dứt lời, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, gã theo bản năng ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Tang Phi Vãn.
Chỉ thấy người kia mỉm cười, chậm rãi nói:
“Đúng vậy, thành chủ, Đoạn Dương nhất định không cố ý. Có lẽ lúc quét dọn không cẩn thận làm dây mực vào tay áo.”
Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy trên cổ tay áo và đầu ngón tay Đoạn Dương quả thật có vết mực đen nhỏ, ai nấy đều kinh ngạc.
Nam chính trong tiểu thuyết ngựa giống thường chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, Đoạn Dương cũng chẳng thông minh gì hơn.
Gã cuống cuồng rụt tay lại, lắp bắp:
“Cái… cái này là do tối qua ta luyệ chữ ở trong phòng, không cẩn thận dính vào… không phải… không phải vết trên tranh đâu…”
Đoạn Dương đang giải thích, giọng nói bỗng nghẹn lại, bởi vì gã chợt thấy Tang Phi Vãn đang đối diện mình, lặng lẽ mấp máy môi, dùng giọng chỉ hai người họ mới nghe được, cười khẽ đầy thương hại nói:
“Ngu dốt…”
“Ta đã nói với ngươi đó là mặc ngân ngàn năm, tuy khó bám lên giấy, nhưng một khi dính vào da thì khó mà rửa sạch. Mặc ngân ngàn năm không dễ trôi, ngươi thế nào lại ngu đến mức dùng tay chùi mực…”
“Nếu đã rửa không sạch… thì chẳng phải là ngươi tự dẫn mình vào chỗ chết sao…”
Nghe đến đây, lòng Đoạn Dương lạnh đi phân nửa, lúc này mới nhận ra mình vừa bị Tang Phi Vãn phản đòn một nước cờ hiểm hóc. Gã tức đến mức mặt đỏ bừng, giận dữ túm lấy cổ áo Tang Phi Vãn:
“Tang Phi Vãn! Ngươi cố ý hại ta có phải không?!”
Tang Phi Vãn làm bộ kinh ngạc, tỏ vẻ khó hiểu:
“Đoạn Dương, sao ta có thể cố ý hại ngươi được? Nếu vết mực trên người ngươi là do lúc luyện chữ tối qua lỡ chạm vào, vậy ngươi chỉ cần giải thích rõ với thành chủ là được. Thành chủ khoan dung độ lượng, tất nhiên sẽ không truy cứu.”
Đoạn Dương tức đến mức đẩy Tang Phi Vãn ngã xuống đất, định giơ tay đánh, nhưng còn chưa kịp ra đòn thì chợt thấy một luồng chưởng phong quét đến. Thân hình gã bị đánh bay mấy thước, nặng nề đập vào cột.
‘Rầm!’một tiếng trầm vang khiến cả điện im phăng phắc.
Bách Lí Độ Nguyệt thu tay lại, giọng nói nhẹ như tuyết rơi, lạnh lẽo vô cảm:
"Người đâu, kéo gã đi rửa sạch mặc ngân. Nếu rửa được thì bỏ qua, rửa không sạch..."
Y dừng một nhịp, nhàn nhạt nói tiếp:
"...thì lột da gã xuống."
Sắc mặt Đoạn Dương lập tức trắng bệch.
Nguyên tác CP (cặp đôi chính) đến đây coi như tan thành mây khói. Không chỉ không thể tiếp tục tiền duyên, mà còn có nguy cơ trở thành thù địch không đội trời chung.
Tang Phi Vãn thì lại không thật sự muốn lấy mạng Đoạn Dương, chỉ cần gã bị đuổi khỏi phủ là được. Thấy Đoạn Dương bị thị vệ áp giải rời đi, hắn chậm rãi ngồi dậy, bất ngờ đưa tay giữ lấy bàn tay lạnh như băng giấu trong tay áo của Bách Lí Độ Nguyệt, dịu giọng nói:
“Thành chủ, Đoạn Dương vốn không cố ý, hay là tha cho gã một mạng?”
Bách Lí Độ Nguyệt cảm nhận được hơi ấm truyền từ đầu ngón tay, bất giác nhíu mày, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, liền thấy Tang Phi Vãn đang mỉm cười nhìn mình. Trong đáy mắt y, sự ôn nhuận như ngọc xen lẫn vẻ thâm sâu khó dò, khiến người nhìn không thấu chân ý.
“Tranh kia có lẽ còn cứu vãn được.”
Giọng Tang Phi Vãn trầm thấp, không rõ là vô tình hay cố ý mà đầu ngón tay nhẹ lướt qua lòng bàn tay Bách Lí Độ Nguyệt mang theo cảm giác ngưa ngứa rung động.
“Chi bằng để ta thử một lần, được không thành chủ?”
Bách Lí Độ Nguyệt vừa định rút tay về theo phản xạ, nhưng Tang Phi Vãn lại gan lớn vô cùng, trực tiếp nắm chặt tay hắn, ngón tay siết khẽ, giọng nói mang hàm ý sâu xa:
“Thành chủ ngài đang sợ điều gì sao?”
Hệ thống ẩn mình trong bóng tối chứng kiến cảnh nam chính nguyên tác bị Tang Phi Vãn chỉ bằng vài lời đã làm cho bại trận, thầm kinh ngạc trong lòng. Nhưng khi nhìn kỹ lại, nó bỗng phát hiện – Tang Phi Vãn này dường như còn nguy hiểm hơn Đoạn Dương gấp mấy lần.
Đối với Bách Lí Độ Nguyệt mà nói… e rằng chưa biết đây là phúc hay là họa.