Huyết Thành, ba ngày sau.
Trên quảng trường trung tâm – nơi cột máu thiêng rực cháy không ngừng suốt ngàn năm – từng hồi chuông đúc bằng xương thạch ngân lên không dứt.
Châu Vương Mạn Linh – trưởng công chúa của Huyết tộc – đã trở về.
---
Tin tức như một cơn bão đỏ quét ngang lục địa.
Khi Hàn Dạ Phong giao nàng lại trước bậc thềm Thánh Cung, Huyết Hậu đã ngã quỵ giữa muôn trùng ánh mắt. Giây phút ánh mắt bà chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ấy – đôi đồng tử đỏ thẫm gần như tan ra – bà đã chẳng cần thêm bất kỳ lời xác nhận nào nữa.
“Mạn Linh… Linh nhi của mẫu hậu…”
Bà run rẩy tiến đến, quỳ xuống giữa điện thờ, ôm lấy cơ thể nhỏ bé gầy gò, như thể sợ chỉ cần lơi tay, nàng sẽ tan thành sương máu.
---
Huyết Đế – kẻ thống lĩnh tộc huyết hơn nghìn năm – chưa từng để lộ sắc thái tình cảm, vậy mà ngày hôm ấy, ông cũng khụy gối xuống cạnh con gái, đặt trán mình lên vầng trán lạnh lẽo kia, thì thầm nghẹn ngào:
“Trẫm không bảo vệ được con… tha tội cho phụ hoàng…”
---
Cả hoàng cung chìm vào im lặng.
Chỉ có tiếng khóc lặng lẽ vang vọng khắp cung điện huyết ngọc.
---
Sau khi hồi cung, Mạn Linh được đưa vào Huyết Vũ Các, nơi chỉ dành riêng cho hoàng nữ. Đại y quan lập tức điều trị thân thể nàng – vốn đã bị hàn khí và phong ấn làm tổn thương nghiêm trọng.
Thể trạng nàng yếu tới mức chỉ cần mở mắt một lát là lập tức ngất đi.
Ký ức… cũng hoàn toàn trống rỗng.
---
Đêm thứ hai sau khi trở về.
Gió bắc gào rú ngoài song cửa.
Bên trong tẩm cung phủ màn huyết ngọc, Mạn Linh nằm yên, làn da trắng xanh như sáp nến. Đôi mắt tuy nhắm, nhưng hàng mi cứ run lên từng nhịp, như đang vùng vẫy giữa một giấc mộng sâu thẳm.
---
Trong mộng…
Nàng thấy mình đứng giữa một khoảng hư không vô tận. Khắp nơi là sương mù tím, đặc quánh như máu đông. Tiếng thì thầm vọng đến từ khắp bốn phương tám hướng:
> “Ngươi là vật tế.”
“Vận mệnh của ngươi không do ngươi định.”
“Đừng mơ thoát khỏi xiềng xích.”
“Huyết mạch ngươi… sẽ mở cánh cổng đó…”
Mạn Linh bị kéo ngược về phía một tế đàn cổ đại, nơi những dây xích đen sì đang quấn quanh cơ thể non nớt của một bé gái. Khuôn mặt cô bé trông… quen lạ kỳ lạ.
> Là ta?
Tiếng gió gào to hơn, rồi đột ngột vang lên một tiếng hét:
> “Chạy đi Linh Nhi!!”
Một bóng người… không rõ mặt… lao tới xé toạc xiềng xích.
---
“KHÔNG!!”
Mạn Linh bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, đôi mắt đỏ mở to trong đêm tối. Tim đập như trống trận.
Nàng thở dốc… rồi chợt nhận ra mình không còn bị giam giữ.
Phía ngoài màn, giọng nữ dịu dàng cất lên:
“Linh Nhi? Con tỉnh rồi sao? Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Đó là mẫu hậu – Huyết Hậu Bạch Tầm Vân. Bà vội bước vào, ngồi cạnh giường, cầm tay con gái bằng đôi tay run run.
Mạn Linh không nói gì, chỉ khẽ ngơ ngác nhìn bà.
“…Ta là mẫu hậu của con.” – giọng bà nghẹn lại – “Là mẫu hậu của con… là người ôm con từ khi con còn đỏ hỏn…”
Mạn Linh khẽ chớp mắt, rồi vươn tay, ngón tay chạm nhẹ lên gò má ướt lệ của người phụ nữ đó.
“…ấm…” – nàng nói khẽ – “không lạnh như trong mơ…”
Bạch Tầm Vân không thể nhịn nổi nữa, ôm con vào lòng, bật khóc nức nở.
---
Ngày hôm sau, Huyết Đế đích thân triệu tập đại thần, tuyên bố phục vị Châu Vương Mạn Linh. Từ nay, nàng trở lại là người thừa kế chính thống của Huyết tộc.
Một cuộc lễ tế máu lớn nhất trong thế kỷ sẽ được tổ chức để chúc phúc nàng. Nhưng trong lòng Huyết Đế và Huyết Hậu… họ không mong lời chúc nào. Họ chỉ mong nàng quên được bóng tối từng giam cầm nàng.
---
Duy chỉ có Mạn Linh… đêm nào cũng mơ về bóng người lao vào phá xiềng xích.
Người đó là ai?
Tại sao nàng lại bị đưa đi?
Ai là kẻ đứng sau kế hoạch đó?
Mọi thứ như một ván cờ huyết sắc, và nàng – đứa trẻ chỉ mới năm tuổi – đã là một quân cờ từ rất lâu rồi.