Trời đất cuối thu, sương mỏng như tơ quấn lấy đỉnh núi Miên Tuyết, nơi giáp ranh giữa giới người và Vực Hư – vùng đất ít ai dám đặt chân tới.

Những dãy rừng cổ thụ trải dài, gió lạnh khô hanh, lá cây chuyển sang màu đồng đỏ, rơi xuống lác đác như những vệt tro tàn trong gió.

Giữa khung cảnh ảm đạm ấy, có một đoàn người cưỡi thú linh, áo choàng thêu phù văn thần tộc bay nhẹ trong gió. Họ là hộ vệ của Hàn Dạ Phong – hoàng tôn duy nhất của Thần tộc, kẻ mang huyết mạch thần linh thuần túy và quyền kế vị cao hơn bất kỳ ai khác, kể cả Thái Thần đương triều.

Cậu chỉ mới năm tuổi, nhưng ánh mắt đã trầm tĩnh hơn người lớn, dáng đứng lặng như tùng bách, uy nghiêm bẩm sinh khiến các thuộc hạ không dám nhìn thẳng.

Hôm nay, theo lệnh thánh thượng, Dạ Phong hạ giới thị sát một số tuyến liên minh quân sự giữa Thần tộc và Nhân giới. Tưởng chỉ là chuyến đi ngắn, ai ngờ lại vô tình thay đổi quỹ đạo thiên mệnh của chính mình.

 

---

Đoàn thị sát dừng chân bên một khe núi nhỏ, nơi suối bạc róc rách chảy quanh những tảng đá phủ rêu.

Dạ Phong vừa xuống lưng thú linh, chuẩn bị hành lễ trấn điểm thì… một tiếng nức nở khe khẽ vang lên, nhỏ như tiếng mèo con lạc mẹ, khiến bước chân cậu khựng lại.

“Là tiếng khóc sao?” – cậu trầm giọng, đôi mắt vàng kim như lưu ly đảo quanh.

Không ai dám trả lời, chỉ cúi đầu chờ mệnh lệnh.

Không chờ thêm, Dạ Phong cất bước, theo hướng âm thanh mà tiến đến. Giữa những rặng cây rậm rạp, dưới gốc thông già, cậu nhìn thấy một tiểu nữ hài chỉ tầm năm tuổi, gầy gò, quần áo rách tả tơi, đang ngồi co mình giữa tầng lá khô ẩm ướt.

Nàng ôm gối khóc, mặt cúi gằm xuống, vai run lên từng hồi.

Một đứa trẻ... nhưng không như những đứa trẻ bình thường.

 

---

Hàn Dạ Phong bước chậm đến, gió xao động tà áo trắng tinh như mây tuyết, ánh mắt cậu khẽ sẫm lại khi thấy làn da nàng tái nhợt, nhưng đôi mắt lấp lánh như bảo thạch đỏ, tràn đầy nước.

Cậu đứng đó một lúc, không lên tiếng, chỉ chăm chú quan sát.

Tiểu cô nương nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu. Ánh mắt hai người chạm nhau.

Và trong khoảnh khắc đó… thời gian dường như khựng lại.

 

---

Một đôi mắt đỏ như máu.

Một khuôn mặt non nớt nhưng mang khí chất quý tộc rõ ràng.

Một linh áp cực yếu nhưng phảng phất mùi hương của Huyết giới cổ xưa.

“Giống… quá giống…” – Dạ Phong thì thầm.

Trong trí nhớ cậu, vài năm trước, khi còn theo phụ hoàng đến Huyết Thành dự yến tiệc Thượng Nguyên, đã từng lén nhìn thấy trưởng công chúa Huyết tộc – Châu Vương Mạn Linh. Khi ấy nàng chỉ là đứa trẻ hai tuổi, nhưng mỹ lệ đến khó tin, ánh mắt rực rỡ như tinh tú.

Và giờ đây, đôi mắt ấy… khuôn mặt ấy… hiện hữu rõ ràng trước mắt cậu.

 

---

Dạ Phong ngồi xuống, chậm rãi đưa tay về phía cô bé.

“Đừng sợ.” – cậu nói bằng giọng dịu dàng hiếm có, một chất giọng khiến các hộ vệ đi cùng đều bất ngờ.

“Ta tên là Dạ Phong. Còn muội… tên gì?”

Tiểu cô nương chớp mắt, rồi cúi đầu thật sâu.

“…Không… nhớ.” – nàng nói rất khẽ, như tiếng gió lướt qua.

Cậu nhíu mày.

Không nhớ tên… nhưng khí tức Huyết tộc không thể lẫn. Là dòng máu tinh thuần, cổ xưa đến mức khiến thiên linh cảm nhận được.

Chẳng lẽ… là nàng?

Cậu thầm nghĩ, trái tim vốn tĩnh lặng như hồ thu bỗng gợn lên một tầng sóng nhỏ.

Không hỏi thêm gì nữa, Dạ Phong nhẹ nhàng cúi xuống, bế nàng lên.

Thân hình nàng nhẹ bẫng, lạnh lẽo như chiếc lá rơi trong đêm đông.

“Chúng ta sẽ về Huyết Thành.” – cậu nói, ôm nàng sát vào ngực, bước ra khỏi rừng.

 

---

Các hộ vệ đều giật mình.

“Điện hạ… người…”

“Không cần hỏi.” – ánh mắt Dạ Phong quét qua, lạnh lùng mà uy nghi.

Nhưng khi nhìn về phía tiểu cô nương trong lòng, giọng cậu lại nhẹ như tuyết phủ:

“Nàng mỏng manh như thế này, để ai khác chạm vào, chỉ sợ sẽ vỡ mất.”

 

---

Cả đoàn lập tức khởi hành.

Không biết vì sao, không ai dám chất vấn Hàn Dạ Phong. Có lẽ bởi từ thời khắc cậu bế tiểu nữ ấy lên, không khí quanh cậu đã thay đổi – không còn là hoàng tôn lạnh lẽo cao ngạo, mà mang theo một phần ôn nhu hiếm thấy… như ánh nắng đầu xuân.

 

---

Ba ngày sau, trước cổng Huyết Thành.

Dạ Phong đứng trên thềm đá đỏ, một tay bế lấy tiểu cô nương đang ngủ say trong lòng.

“Bẩm báo Huyết Đế: Thần tộc đem về một đứa trẻ, khả năng cao là… Châu Vương Mạn Linh.”

Câu nói ấy, như tiếng sấm xé ngang trời, làm toàn bộ Huyết Thành chấn động.

Huyết Hậu chạy đến đầu tiên, ánh mắt dại đi khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang nằm yên lặng trên tay vị hoàng tôn thần tộc.

“Linh… Nhi…”

Dưới ánh nắng xế chiều, trên tay Hàn Dạ Phong, Châu Vương Mạn Linh khẽ động mi. Nàng mở mắt, đỏ như hổ phách, ánh lên trong veo.

Dù không nhận ra ai, nàng vẫn buột miệng hỏi khẽ:

“Ca ca…”

Và thế là, vận mệnh bắt đầu giao nhau.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play