Tuyết đầu mùa rơi tĩnh mịch trên đại địa phía Bắc của Thần giới. Trời đất bị bao phủ trong một màu trắng nhạt, như một bức họa lụa kéo dài đến tận chân trời, chạm vào gốc rễ những rặng hắc tùng vĩnh cửu mọc quanh Huyết Thành – nơi sinh sống của tộc huyết mạch cổ xưa nhất: Huyết tộc.
Nơi đây, có một đứa trẻ được yêu thương như châu ngọc, là vầng thái dương độc nhất soi sáng dòng máu thuần khiết đã tồn tại hàng vạn năm – Châu Vương Mạn Linh, trưởng công chúa Huyết tộc, ái nữ duy nhất của đương kim Huyết Đế và Huyết Hậu.
Từ khi sinh ra, nàng đã là báu vật sống.
Vẻ đẹp như ngọc chạm, đôi mắt đỏ ruby trong vắt như rượu vang cổ, luôn sáng rực mỗi khi nàng cười. Nàng dịu dàng, ngoan ngoãn, lại có chút nghịch ngợm đáng yêu khiến tất thảy thần dân Huyết tộc đều đem lòng yêu mến.
Mạn Linh là linh hồn của Huyết Thành, là thiên mệnh tương lai của toàn tộc.
Nhưng không ai ngờ, vào một ngày tuyết rơi như thế này, nàng – vầng sáng hy vọng của hàng triệu sinh linh – đã biến mất.
---
Ngày đó, nàng chỉ vừa tròn ba tuổi.
Buổi sáng, sau khi dùng điểm tâm cùng phụ hoàng và mẫu hậu, nàng cười khúc khích, tay ôm lấy quả cầu tuyết do Huyết Đế ban tặng, chạy lúp xúp trong khu rừng nhỏ phía sau điện Thanh Huyền.
Bên cạnh là hai nữ tỳ thân cận, không ngừng dặn dò nàng cẩn thận, đừng đi quá xa.
Nhưng trẻ con vốn hiếu kỳ.
Mạn Linh nghe một tiếng sáo xa xăm – thanh âm kỳ lạ vang vọng như gọi mời – và rồi… nàng biến mất.
Không một dấu vết. Không một lời từ biệt.
Chỉ để lại quả cầu tuyết đã nứt vỡ trên nền đất, và một vệt máu mỏng như tơ.
---
Chấn động. Kinh hoàng. Tuyệt vọng.
Ba từ ấy không đủ để hình dung cơn thịnh nộ và đau đớn của hoàng thất Huyết tộc khi hay tin.
Tiếng khóc nghẹn ngào của Huyết Hậu vang khắp cung Huyết Nguyệt suốt ba ngày ba đêm, khiến linh khí trong trời đất xung quanh hoảng loạn.
Huyết Đế – vốn là người ôn hòa – khi nhìn thấy máu con gái nhỏ thấm trên tuyết trắng, đã phẫn nộ đến phát điên, rút kiếm thánh chém nát cả ba rặng băng sơn gần Huyết Thành, máu nhuộm đỏ cả vùng trời phía bắc.
“Toàn quân, lệnh tìm kiếm mở rộng khắp Cửu Giới. Không tìm được Linh Nhi, trẫm sẽ tế máu toàn tộc!” – Huyết Đế gào lên, từng chữ như sấm nổ, khiến thần dân Huyết tộc quỳ rạp.
---
Từ Thiên giới cao tầng đến U Minh Giới sâu thẳm, từng góc đất từng tầng mây đều bị lục tung.
Huyết tộc vốn là tộc lớn thứ hai sau Thần tộc, có quyền khuynh đảo chính giới, khiến tất cả các tộc – lớn nhỏ – đều phải nhúng tay tìm kiếm trưởng công chúa.
Ba tháng. Sáu tháng. Một năm. Ba năm.
Không một tin tức. Không một manh mối.
Chỉ còn lại nỗi đau dằng dặc trong tim một người mẹ, nỗi giận dồn nén trong lòng một vị đế vương đã trắng cả tóc mai.
Mạn Linh như một giấc mộng đẹp tan biến vào sương lạnh.
Cung Thanh Huyền đóng băng, không ai được bén mảng đến. Mọi đồ vật nàng từng chạm vào, từng để lại hơi thở, đều được Huyết Đế dùng thần lực phong ấn, giữ nguyên như ngày nàng mất tích.
Một vùng cung cấm… dành riêng cho một người không biết còn sống hay đã chết.
---
Năm năm sau.
Trong một đêm huyết nguyệt vằng vặc, Huyết Hậu mộng thấy một đóa hồng trắng mọc lên từ bãi tuyết nơi Linh Nhi từng chơi đùa.
Nàng giật mình tỉnh giấc, nước mắt tràn mi. Dù bao năm qua không một ai tìm được công chúa, lòng mẫu tử thiêng liêng vẫn chưa từng từ bỏ.
“Linh Nhi… còn sống.” – Nàng run rẩy nói, bàn tay bấu lấy tấm áo nhuốm hương trầm.
Huyết Đế nghe vậy chỉ trầm mặc, ánh mắt sâu hun hút như vực sâu đêm tuyết. Ông không nói gì… nhưng ngày hôm sau, thêm một đạo chiếu thư tìm kiếm được ban hành, lần này không cần giữ thể diện hay danh tiếng – chỉ cần sống, chỉ cần Linh Nhi còn tồn tại ở đâu đó trên cõi đời này.
---
Nhưng không ai biết…
Ở một nơi xa tít tắp, không thuộc về bất kỳ một tộc giới nào, có một bé gái đôi mắt đỏ như máu, đang ngồi thu mình trong căn phòng tối.
Nàng không nhớ tên mình, không nhớ tại sao mình lại ở đó. Mỗi ngày, nàng chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ phía sau tấm màn lụa:
> “Con bé này... dòng máu Huyết Tộc thật tinh khiết. Đợi khi nó trưởng thành, sẽ là vật hiến tế hoàn hảo.”
---
Vận mệnh đã bắt đầu xoay vần từ năm ấy.
Châu Vương Mạn Linh – công chúa của Huyết tộc – chưa từng chết. Nàng chỉ bị cắt khỏi vận mệnh, bị đẩy vào bóng tối, để một ngày nào đó… trở về, và thiêu đốt cả Cửu Giới bằng chính ánh sáng của mình.