Hệ thống thấy hắn hỏi đến, giọng nói điện tử lạnh lùng không có chút gon sóng: '001 không phải là thứ đồ gì đó, là hệ thống sửa đổi nam cặn bã."

Một câu ngắn ngủi này, Cố Thiệu không hiểu được chữ nào.

Nhưng hắn biết, thứ được gọi là hệ thống bỗng nhiên chạy vào trong cơ thể của hắn, khẳng định không phải là thứ tốt lành gì.

Tuy nói không tin quỷ thần, nhưng hôm nay thứ đồ quỷ dị đã chạy vào người hắn, có thể nói là làm cho hắn cực kỳ sợ hãi. Cố Thiệu nhìn xung quanh một chút, sau khi phát hiện không có ai cả, lại nhỏ giọng hỏi: "Ta mặc kệ ngươi là ai, lập tức di ra từ trên người tal

Hệ thống không nghĩ ký chủ nam cặn bã này lại vẫn phách lõi như thế, trong lúc nhất thời giọng nói có thêm chút cảm xúc: "Ký chủ chưa bắt đầu cải tạo thành công, 001 không có cách nào rời đi được.

Còn chưa thành nghề, sao nó có thể trở vê?

Ai cần ngươi cải tạo, ta rất tốt, không cần ngươi lo lăng." Cố Thiệu nổi giận/Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không ngoan ngoãn đi ra từ trên người ta, một lát nữa ta sẽ đi tìm cao tăng thu phục ngươi!"

Mắt của hắn trừng rất lớn, không có chút phòng độ nào, cũng không giống bộ dạng vân đạm phong khinh của lúc trước.

Hệ thống cười lạnh một tiếng.

Cố Thiệu cảm thấy tiếng cười này tràn đây khinh mệt, không khỏi thẹn quá thành giận: Ngươi chờ đi, sớm muốn gì ta cũng sẽ để cho ngươi ngoan ngoãn cut rat"

Bỗng nhiên hệ thống yên lặng không nói gì.

Cố Thiệu còn tường rằng nó sẽ làm gì mình, không ngờ bỗng nhiên nó lại không có động tính.

'.. Hệ, hệ thống?" Cố Thiệu gọi cái tên kỳ cục này, chắc chắn mình chưa từng thấy qua trong sách, cũng chưa từng nghe người ta nhắc đến.

Cũng không có ai đáp lại hắn.

"Đừng tưởng rằng ngươi ẩn núp rồi thì ta cũng không biết ngươi ở chỗ nào!" Cố Thiệu ngoài mạnh trong yếu gọi mấy tiếng, vẫn không có người nào trả lời.

Nhưng Cố Thiệu biết, cái thứ đồ kỳ quái kia khẳng định còn chưa đi. Hắn vừa cảm thấy tức giận, lại cảm thấy sốt ruột, nhất thời không biết làm sao, tóc cũng bị hắn níu đứt mấy cọng, đau đến mức Cố Thiệu nhe răng tóe miệng.

Đây là thứ quỷ quái gì, không giải thích được bám vào trên người hắn, cũng không biết là thứ đồ gì. Tuy Cố Thiệu làm không ít chuyện, nhưng vẫn tự nhận mình không phải người xấu, càng chưa từng làm chuyện trái lương tâm, sao hết lần này đến lần khác vật này lại tìm đến hắn? Cố Thiệu càng nghĩ càng cảm thấy sợ, lúc đang không biết làm sao, một bóng người nhỏ đi vào từ bên ngoài, rón rén đi tới sau rèm.

Vốn dĩ Cố Thiệu đang nghi thần nghi quỷ, đột nhiên nhìn thấy sau rèm có bóng đen, thiếu chút nữa bị đến mức hét lớn lên.

Chờ sau khi thấy rõ, mới biết là đệ đệ của mình.

Trong nháy mắt Cố Thiệu trở nên nghiêm chỉnh, duy trì uy tín của huynh trưởng, mắng: “Lén lút núp ở đó làm gì, còn không nhanh đi vào.”

"Hì hì." Cố Lễ vui vẻ ló đầu từ sau rèm, nhảy đến trước giường của Cố Thiệu, Ta đến thăm đại ca, đại ca cảm thấy thế nào." "Ta rất tốt, có thể có chuyện gì được chứ?" Cố Thiệu hỏi ngược lại, vén chăn đi xuống giường.

Cố Lễ ngoan ngoan đi theo sau hắn, đi ra khỏi phòng.

Từ nhỏ Cố Lễ đã sùng bái đại ca nhà mình, cảm thấy đại ca nhà mình không gì là không thể, dù không cố gắng học tập cũng có thể đậu Tú tài. Từ đó về sau nhóc lấy đại ca làm gương, như vậy sớm muộn gì nhóc cũng có thể đậu Tú tài.

Sau khi hai huynh đệ đi ra ngoài, Cố Đại Hà đã từ bên ngoài lấy thuốc trở vê.

Tuy thây lang nói phải vào hiệu thuốc ở huyện thành mua thuốc, chỉ là Cố Đại Hà nhờ người xem thử phương thuốc kia, nhìn thấy phía trên đều là những dược liệu bình thường, trong núi đều có, trong nhà người bình thường cũng dự trữ sẵn những dược liệu này, cho nên ông ta lập tức đi đến chỗ đại ca mình lấy một ít.

Lúc Cố Đại Hà trở về, còn nhân tiện dẫn Cố Tiểu Muội về nhà.

Cố Thiệu vừa nhìn thấy muội muội, lập tức nhớ đến chuyện chưa hoàn thành hôm nay, trong lòng rất là tiếc nuối.

“Người môi giới đâu?”

"Đi rồi, đã sớm rời đi rồi." Cố Đại Hà ôm ồm nói một câu, mới vừa rồi ông ta đi nhà đại ca, không nghi ngờ bị mắng một trận.

Cố Đại Hà cảm thấy mình vô cùng ủy khuất.

Cố Tiểu Muội nghe được bọn họ nhắc đến người môi giới, thân thể nhỏ bé run rên, hận không thể co lại trong góc.

Cố Thiệu nhìn bộ dạng sợ sệt của muội muội. Chuyện này không thể được, muội muội chuẩn bị đi làm nha hoàn cho người ta, nếu không sửa lại tính cách sợ sệt này của mình, từ nay vê sau như thế nào phục vụ tiểu thư Lý gia? Cố Thiệu sờ trên người một cái, cuối cùng từ trong ống tay áo mò ra một khối kẹo: “Muội muội, tới đây.”

Cố Tiểu Muội sợ hãi lùi ve phía sau.

Động tác của Cố Thiệu cứng đờ, tay phải lúng túng vươn ra để ở đó.

Cố Đại Hà vừa thấy con gái không cho trưởng tử mặt mũi, lúc này lập tức nổi giận: "Không nghe thấy sao? Huynh trưởng của ngươi gọi ngươi qua đói”

Cố Tiểu Muội bị giọng nói lớn tiếng của cha làm cho sợ hết hồn, nước mắt lập tức tràn đây hốc mắt, chậm rãi di chuyển đến trước mặt Cố Thiệu. Cô bé gây teo nho nhỏ, còn chưa cao đến bắp đùi của Cố Thiệu, lúc đứng ở bên cạnh hắn, phải ngang đầu thật cao, mới có thể thấy được mặt của Cố Thiệu.

Trẻ con đều thích người có bộ dạng đẹp, huống chi người có bộ dạng đẹp này là ca ca ruột của cô bé.

Từ trước Cố Tiểu Muội thích nhất chính là Cố Thiệu, bởi vì Cố Thiệu sẽ không xụ mặt với cô bé giống như Cố Đại Hà và Trần Kim Liên, cũng không có lúc nào cũng bắt nạt cô bé giống như Cố Lễ.

Nhưng đại ca đối xử hiên hòa nhất với cô bé lại muốn bán cô bé.

Trong nháy mắt Cố Tiểu Muội cảm thấy vô cùng sợ Cố Thiệu.

Cố Thiệu không ý thức được sự thay đổi của muội muội, hắn đặt khối kẹo nhỏ vào trong tay của muội muội: 'Ăn đi."

Cố Tiểu Muội sửng sốt, ngây ngốc nhìn hắn.

Cố Lễ bên cạnh thấy vậy, nhanh chóng nói: “Đại ca, tại sao lại cho nó?"

Nói xong, Cố Lễ còn hung dữ trợn mắt nhìn Cố Tiểu Muội một cái. nhóc chính là tiểu bá vương của Cố gia, phu thê Cố Đại Hà và Trân Kim Liên đều đối với nhóc muốn gì được đó, từ nhỏ Cố Lễ đã bị cha nương ảnh hưởng, đối xử với Cố Tiểu Muội cần bao nhiêu tồi tệ thì có bấy nhiêu tồi tệ.

Cố Tiểu Muội bị nhóc trừng một cái, bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa làm rơi khối kẹo. "Lễ Ca Nhi, không cho phép hung dữ với muội muội. Trên mặt Cố Thiệu tràn đầy nghiêm túc, bộ dạng dạy dỗ đệ đệ rất có dáng huynh trưởng.

Cố Lễ bĩu môi, rất không cam lòng lui về phía sau một bước.

Nhóc nhìn chằm chằm kẹo trong tay Cố Tiểu Muội, trong mắt lóe lên một tia hung dữ.

Chờ đó! Chờ đại ca đi rôi, nhìn thử xem nhóc sẽ thu thập nó thế nào! Ở trong cái nhà này, cho tới bây giờ chính là Cố Tiểu Muội nhường cho nhóc, cho tới bây giờ nhóc không có nhường nhịn Cố Tiểu Muội! Một thứ lỗ vốn có thể so sánh với nhóc sao?

Cố Tiểu Muội lại run lên một cái.

Cố Thiệu cười một tiếng, sờ đầu của cô bé,/Muội muội không cần sợ, Lễ Ca Nhi chỉ là nhìn hung dữ một chút thôi..

Cố Thiệu thấy muội muội bất động, liền nhét khối kẹo kia vào trong miệng của cô bé.

Vị ngọt ngào của kẹo hòa tan trong miệng, từ chút thấm vào tim, mùi vị thật sự rất tươi đẹp.

Cố Tiểu Muội ngơ ngác nhìn Cố Thiệu, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Đại ca của cô bé, lại đút kẹo cho cô bé. Cố Tiểu Muội có chút muốn khóc, cô bé liếm vị ngọt trong miệng, bỗng nhiên cảm thấy có chút hạnh phúc.

“Ăn ngon không?”

Cố Tiểu Muội gật đầu thật mạnh, đây là lân đầu tiên cô bé nếm được vị kẹo.

Tất nhiên Cố Thiệu biết ăn ngon, đây là miếng nhỏ mà hắn vất vả lắm mới tiết kiệm được. Vốn định để buổi tối tự mình ăn, nhưng hôm nay... Cố Thiệu cắn răng, an ủi mình không cần để ý.

Bỏ ra cái gì mới có thể đạt được mục đích.

"Kẹo này ở chúng ta không có nhiêu, nhưng lại có bán khắp nơi trong huyện thành!”

Cố Lễ lập tức trả lời: “Có thật không, vậy ta cũng muốn đi huyện thành mual”

Bị ngắt lời Cố Thiệu có chút buôn bực, hắn lại nhìn muội muội, hướng dẫn từng bước: "Chờ muội muội đi huyện thành, là có thể mỗi ngày đều được ăn kẹo này, thế nào?”

Cố Tiểu Muội xoa tay, ngốc nghếch hỏi: “Nhưng mà, muội không có tiền.”

Đi huyện thành sẽ có.

Cố Lễ nghe nói như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, một lần nữa cắt đứt lời của bọn họ: “Vậy ta cũng muốn đi!”

Cố Đại Hà lập tức mắng: “Đi cái gì mà đi, thằng nhóc thối ngứa da à, thành thật ở nhà cho lão tử!”

Cố Lễ không vui nói thâm một tiếng "Dựa vào cái gì chứ”, cho đến khi nhìn thấy cha giơ nắm đấm lên thật cao, mới không cam lòng ngậm miệng lại.

Nghĩ đến chuyện có tiền đồng, có kẹo ăn, nhóc còn muốn đi huyện thành so với hơn ai khác.

Cố Thiệu không để ý đến lời của đệ đệ. Bé trai bị nuôi chiều hư như vậy, Cố Lễ muốn đi, người ta cũng không muốn nhận.

Muoi muội ngoan, Lý gia kia là đại hộ trong huyện thành, làm nha hoàn ở nhà bọn họ trong tay đều có tiên dư, đến lúc đó muội muốn ăn cái gì đều có thể ăn, muốn mua bao nhiêu kẹo đêu có thể mua kẹo.

Cố Tiểu Muội giật mình, cũng quên chuyện ăn kẹo: Đại ca, ca còn muốn bán muội sao?"

Cố Thiệu cảm thấy chữ bán này nghe thật không hay,Sao có thể dùng từ bán này, muội chỉ là đi nhà bọn họ làm nhà hoàn mấy năm, cũng không phải là không về được.

Cố Tiểu Muội kéo lấy vạt áo của hắn: "Nhưng... Muội không muốn đi.

Dù cho cha nương không thích cô bé, nhưng nơi này vẫn là nhà của cô bé.

Cố Đại Hà xụ mặt: “Nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi còn không nghe, ca ca của ngươi làm như vậy rốt cuộc là vì ai?”

Cố Tiểu Muội bị cha rống một trận, nước mắt cũng sắp tràn ra.

Cố Thiệu tỏ ý cha đừng hung dữ như vậy, lại tiếp tục mềm giọng dụ dỗ: “Nghe lời nào, bao nhiêu người muốn vào Lý gia mà không được đâu, đại ca câu một phần tiên sồ sáng lạng cho muội, còn không phải vì tốt cho muội sao.”

Hệ thống yên lặng rất lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa.

Nó đã từng gặp nhiều nam cặn bã, nhưng chưa từng thấy người cặn bã như vậy. Bởi vì trói định với ký chủ, nên hệ thống có thể hiểu được suy nghĩ trong đầu của ký chủ.

Đáy lòng của nam cặn bã này đúng là cảm thấy mình làm như thế là vì tốt cho muội muội, lo nghĩ cho tương lai của muội muội, trên đời này làm sao lại có một người không biết xấu hổ như vậy?

Hệ thống cảm thấy tỉnh thân mình sắp bị ô nhiễm rồi, nếu nó không cho Cố Thiệu chút màu sắc, vậy không cần gọi là hệ thống cải tao nam cặn bã nữa.

Một giây sau, hệ thống hung hăng phóng điện về phía bụng của Cố Thiệu.

A -" Một trận đau đớn truyền đến, Cố Thiệu lập tức khom người ôm bụng.

Cố Đại Hà lập tức luống cuống: “Đây là sao, có phải bệnh lúc nãy còn chưa khỏi?”

Không, không có chuyện gì. Từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán rơi xuống, Cố Thiệu chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình xoắn thành một đoàn, đau đớn mức không muốn sống.

Hắn biết là thứ gì đang gây ra... Thứ gọi là... hệ thống kia.

"Cha, trước tiên đỡ con vê phòng đi" Cố Thiệu nhịn đau, cố gắng miễn cưỡng nói một câu.

Cố Đại Hà vô cùng lo lắng, đỡ con cả đến giường năm, sau đó lại không ngừng mang dược liệu lấy vê, chuẩn bị nấu thuốc cho con trai.

Thê tử đi tiễn thay lang, Cố Đại Hà không có cách nào, chỉ có thể để cho hai đứa nhỏ khác chăm sóc con trai trưởng. Cố Thiệu vẫn là bộ dạng đau đớn đó, hắn năm trên giường lăn qua lăn lại cảm giác đau đớn không giảm xuống chút nào.

Bất đắc dĩ, Cố Thiệu chỉ có thể yếu thế.

Hắn nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong lòng: "Hệ thống? Hệ thống? Nhanh cút ra đây cho tal”

Hệ thống yên lặng xuất hiện.

"Ký chủ có chuyện gì sao?”

"Lời này không phải là ta hỏi ngươi mới đúng sao, rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?

Nói tới chỗ này, hệ thống không chút chột dạ nói: “Bốn hệ thống là hệ thống cải tạo nam cặn bã, qua giám định, ký chủ là nam cặn bã đệ nhất trong lịch sử văn học T6, vứt bo thê tử, con gái, nịnh hót quyền quý, tội ác chồng chất. Vì phối hợp với hành động thanh lọc mạng lưới, bổn hệ thống sẽ tiến hành cải tạo ký chủ hoàn toàn!”

"Hả?" Cố Thiệu không tự chủ lên tiếng.

Nịnh hót quyền quý? Có phải chuyện này nói rõ, sau này Cố Thiệu hắn còn có thể được quyền quý coi trọng?

Đúng, nhất định là như vậy?

Hệ thống yên lặng gia tăng dòng điện.

"Má ơi, nhẹ một chút nhẹ một chút, ta biết lỗi rồi." Đại trượng phu có được giãn được, bị hệ thống không biết chỗ nào xuất hiện bám vào người, Cố Thiệu không thể không thức thời.

Hệ thống giảm hình phạt xuống một chút.

Cố Thiệu thở ra một hơi, ánh mắt hơi tan rả: “Ngươi nói, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Lời mới vừa rồi kia, hắn hoàn toàn nghe không hiểu.

Thấy ký chủ hình như có một tia tỉnh ngộ, giọng nói của hệ thống vang đội có lực: "Đơn giản, hướng dẫn ký chủ lên con đường chính đạo, tiêu trừ tất cả tà niệm, đi lên con đường thi khoa cử chấn hưng gia đình!”

Cố Thiệu hoàn toàn không có nghe lời sau, chỉ nghe được hai chữ tà niệm, hắn có chút ủy khuất: "Vốn dĩ ta không có tà niệm gì. Hệ thống: “Ngươi bán em gái.”

"Đây không phải là ta thiếu tiền sao, hơn nữa, ta cũng là vì tốt cho nó - Aaal”

Hệ thống lại tăng dòng điện.

“Má ơi - ta thật sự là vì tốt cho nó, ta là người ca ca tốt, al!!”

Hệ thống không nói hai lời, tăng dòng điện lên mạnh nhất. Nó phát hiện, không cần nói nhảm với nam cặn bã cặn bã đến tận xương này, cứ trực tiếp ra tay là được.

Cố Thiệu thiếu chút nữa bị điện làm cho co giật thành kẻ ngu, gân như hắn muốn sủi bọt mép: “Ca ca tốt...”

Hệ thống cực kỳ lạnh lùng nói: “Xin khuyên ký chủ một câu, ngươi vẫn sớm từ bỏ suy nghĩ bán muội muội đi, nếu không -”

Nếu không cái gì, không cần nói cũng biết.

Cố Thiệu nằm trên giường, vào lúc này cả người vô cùng đau đớn, hắn co rút trên giường, cắn chăn, khóc hu hu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play