Sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Kim Liên kéo con trai qua một bên.

Mặc dù trên bàn cơm bà không có nói gì, nhưng Trần Kim Liên không nhìn được con trai bị thua thiệt. Tiểu Muội chính là đứa lỗ vốn, có thể ra ngoài kiếm tiền đã tốt hơn một chút rồi, nếu vẫn cứ ở nhà ăn chùa uống chùa, sao nhà bọn họ có thể cung cấp nổi.

"Thiệu Ca Nhi, chuyện mà con nói ở Lý gia, hôm nay còn có thể đi không?”

Cố Thiệu nghe xong, run rẩy một cái: “Nương, chuyện này không cần nói nữa.”

Nhắc đến chuyện này, hắn đã cảm thấy sợ rồi.

“Sao vậy, không phải đã nói để cho người môi giới dẫn người đi sao? Người môi giới kia chọn tới chọn lui, có thể nhìn trúng Tiểu Muội nhà chúng ta, cơ hội tốt như vậy, nếu không nắm chặc, sau này hối hận cũng không kịp đâu.”

Trần Kim Liên thật sự sợ đầu óc của con trai bị hỏng rồi. Từ trên bàn cơm, bà đã nhận ra cái gì đó không đúng, con trai chưa bao giờ quan tâm đến Tiểu Muội, ngay cả Lễ Ca Nhi, cũng là thỉnh thoảng nhớ đến thì trêu chọc một chút, đừng nói đến chuyện chia thịt cho thằng bé. Tất nhiên, con trai vẫn hiếu thuận với hai người bọn họ, điểm này Trần Kim Liên vẫn rất tin tưởng. Cố Thiệu bị nương làm cho nhức đầu: “Nương, nương đừng nói nữa, từ nay về sau Tiểu Muội sẽ ở nhà, không đi đâu cả.”

"Con đây là bị cái gì, bị ngốc rồi sao?!" Trần Kim Liên tức đến giậm chân,'Không cần bạc nữa? Là bạc đó!"

Người môi giới kia ra giá không ít đâu, cũng không cần nói đến Lý gia, mỗi tháng đều có tiên tiêu vặt hằng tháng. Tiểu Muội ở tại Lý gia, ăn uống không lo, tiền tiêu vặt hàng tháng, tất nhiên sẽ gửi về nhà rồi.

Sao Cố Thiệu có thể không cần bạc được chứ, chỉ là hắn nghĩ, có bạc cũng phải có mạng để tiêu, nghĩ đến trừng phạt sau khi bán muội muội phải chịu, Cố Thiệu nhắm hai mắt lại, bấp chấp nói: "Nương, chuyện này cứ nghe con, nương đừng nhắc lại nữa. Nói thế nào đi nữa Tiểu Muội cũng là người nhà chúng ta, không thể bán!"

Cố Thiệu nói xong sợ mình hối hận, nhanh chóng xoay người trở về phòng.

Cố Tiểu Muội lặng lẽ ngồi ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Thiệu.

Cố Thiệu đi vội, hoàn toàn không chú ý đến cô bé. Vốn Cố Thiệu còn trông cậy vào chuyện bán muội muội vào Lý gia, kiếm được một khoản tiền trả cho người khác, hôm nay con đường này bị lấp kín, Cố Thiệu phải nghĩ cách khác. Nhưng nghĩ đến nghĩ lui, Cố Thiệu cũng không nghĩ ra được cách nào tốt cả.

Dưới sự nóng ruột, Cố Thiệu lại có một suy nghĩ.

Ở trong đầu, hắn gọi tên của hệ thống mấy lần, không có trả lời. Cố Thiệu biết thứ quái lạ này vẫn chưa đi, nhưng nếu không trả lời, nói không chừng đối phương đang ngủ.

Có suy nghĩ như vậy, Cố Thiệu nói với cha nương một tiếng muốn đi ra ngoài.

Hai vợ chồng nào chịu, con trai mới khá hơn một chút, nếu đi ra ngoài lại mệt nhóc, đến lúc đó lại bị bệnh thì sao?

Cố Thiệu khuyên can trấn an hồi lâu, lại nói mình chỉ là đi chùa miếu xem thử, câu thăm bình an, lúc này mới làm cho vợ chồng Cố Đại Hà thả người. Chỉ là bọn họ vẫn có chút lo lắng, kêu Cố Lễ đi theo Cố Thiệu.

Cố Lễ vốn dĩ là một nhóc con không ở nhà được, vừa nghe đi theo đại ca vào miếu, hận không thể nhảy cao ba thước.

Nhiều thêm một cái đuôi nhỏ, Cố Thiệu cũng không từ chối, một đứa con nít bảy tám tuổi mà thôi, có thể đọc được cái gì.

Hắn dẫn đệ đệ, quẹo trái quẹo phải đi đến ngôi miếu nhỏ ngoài thôn. Người Đại Te tin phật, người Giang Nam càng tin hơn.

Ở phủ Trấn Giang này, khắp nơi đều có thể thấy được miếu, lớn nhỏ đều có. Trong thôn Hạ Táo không có chùa miếu, chỉ là đi ra thôn, dưới chân núi sẽ có một cái, nghe nói còn rất linh nghiệm, bởi vì có tiếng tốt, tạm thời cũng được xem như hương khói thịnh vượng.

Lúc này là buổi chiều, lúc Cố Thiệu đi đến, trong chùa miếu không có khách hành hương.

Vào đến trước chùa miếu, thật ra Cố Thiệu rất là do dự. Chỉ là cuối cùng hắn vẫn đi, ôm quyết tâm rồi lại quyết tâm. Không thăm dò hệ thống giống như lúc còn ở nhà, đến trước miếu rồi, Cố Thiệu đã không dám thăm dò nữa. Đây là chỗ duy nhất mà hắn trông cậy vào. Thánh địa Phật gia, hệ thống là thứ yêu ma quỷ quái nhất định không được bao lâu sẽ hồn phi phách tán. Đến lúc đó hắn cũng được giải thoát, không cần bị hệ thống uy hiếp nữal

Sau đó, hắn lập tức có thể bán muội muội đến Lý gia làm nha hoàn!

Cố Thiệu nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây là một cách tốt nhất, nhất cử nhiều tiện, cũng chỉ có hệ thống ác ma kia mới năm lần bảy lượt ngăn cản hắn.

Cố Thiệu suy nghĩ xong, hùng dũng oai vệ đi vào bên trong miếu.

Sau khi thành tâm thành ý đốt mấy nén nhang, Cố Thiệu ở chỗ tiểu hòa thượng mua một hơi mười chuỗi phật châu trừ tà, trên cổ tay mang một chuỗi.

Cố Lễ trợn mắt há mồm: "Đại ca, ca mua nhiều phật châu như vậy làm gì?

Cố Thiệu liếc nhìn nhóc một cái: “Còn có thể làm gì nữa, trừ tà.”

Bên người có yêu ma quỷ quái, ép Cố Thiệu không thể không suy nghĩ đến những thứ này. Hắn suy nghĩ, sau khi đi vào cái miếu này, tiếng của hệ thống cũng không vang lên nữa, có phải là tiểu súc sinh kia cũng sợ phật tổ! Nếu như mỗi ngày hắn đều ở bên trong miếu này, có phải sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi nó không?

Đột nhiên giọng nói của hệ thống vang lên: "Nhắc nhở hữu nghị, mời ký chủ đừng có giãy giụa vô ích nữa.

Cả người Cố Thiệu đều ngẩn ngơ: "Ngươi... Ngươi tại sao còn ở đây?

“Hệ thống chưa bao giờ rời đi.”

Trên mặt Cố Thiệu đã tái nhợt, cố gắng mỉm cười, mang sự bi thương vô tận.

Có lẽ sắc mặt của hắn quá mức tái nhợt, làm cho tiểu hòa thượng nhìn nhiều thêm: “Thí chủ có chuyện gì khó nói sao?”

Cố Thiệu mệt mỏi khoát tay, nếu nói hết ra thì sao còn được gọi là chuyện khó nói, chuyện này sao có thể nói ra cho người ngoài biết được.

Thôi, chuyến này hắn đi uống phí rôi. Phật tổ cũng không thu thập được yêu ma quỷ quái này, xem ra không có cách nào nữa.

Cố Thiệu ủ rũ cúi đầu rời miếu, đi được một nửa, hắn chán nản lấy hết mười chuỗi phật châu, tùy ý ném cho Cố Lễ: “Mang về chơi đi.”

Cố Lễ ôm những chuỗi phật châu này, có chút kinh ngạc: “Đại ca, ca không cần nữa?"

Cố Thiệu cười lạnh lùng một tiếng, đồ vô dụng, hắn cần những thứ này làm gì.

Sau khi trở vê nhà, Cố Thiệu mượn cớ thân thể không thoải mái, lại khóa mình ở trong phòng. Hắn đang nghĩ đến chuyện trả tiên.

Trong tay không có tiền, Cố Thiệu cũng ngại tìm cha nương lấy. Dù sao đoạn thời gian trước, hắn mới vừa từ chỗ cha nương lấy năm lượng bạc, bảo là muốn mua sách. Hôm nay nếu lại đòi từ chỗ bọn họ, lỡ như bọn họ bảo hắn lấy sách ra, đây chẳng phải là lộ tẩy sao?

Cố Thiệu khổ sở suy nghĩ, cảm thấy đâu đau muốn nứt, nhưng hắn vẫn chưa suy nghĩ được cách tốt nào cả.

Nếu không... Đi mượn tiền?

Nếu không mượn được, không phải còn có thể đi Tiền Trang vay chút tiền sao? Suy nghĩ này vừa xuất hiện, hệ thống đã ngồi không yên: “Lao động là vinh quang nhất, mời ký chủ dùng lao động của mình để kiếm tiên, bù đắp sai lâm của mình.”

“Tại sao là lỗi của ta rồi.”

Hệ thống nói thầm, ngươi đánh cược bị người ta lừa tiền, không phải lỗi của ngươi thì là lỗi của ai? Thua rồi, trả tiên vẫn phải trả tiền.

Hệ thống nói: "Tiệm sách bên tong huyện thành, chép một quyển sách 50 văn, mỗi ngày ký chủ sao chép 4 quyển, sau nửa tháng, có thể lấy được ba lượng bạc.

"Ta có điên mới làm!" Cố Thiệu từ trên giường nhảy dựng lên, "Một ngày chép bốn quyển sách, chép đến nửa tháng, chuyện mệt chết như vậy, ta không làm!"

Nói thể nào Cố Thiệu cũng được Cố Đại Hà và Trần Kim Liên nuông chiều yêu thương mà lớn lên, chưa từng chịu cực khổ, mệt mỏi gì, một ngày sao chép nhiều chữ như vậy, sao hắn có thể đồng ý?

“Ôn tập cũ biết cái mới, ký chú chép sách, vừa có thể lấy được tiền, lại có thể ôn tập lại kiến thức cũ, còn có thể luyện chữ nữa.”

Cố Thiệu mới không nghe chuyện hoang đường mà nó nói, tóm lại, chỉ nói một câu: "Ai muốn đi thì đi đi, dù sao ta không đi.

“Ký chủ thật sự không đi?”

'Không đi, người nào đi chính là người nguil” Hệ thống cười "ha ha" hai tiếng.

Một lát sau, bên trong nhà Cố gia truyền đến tiếng kêu đau tuyệt vọng.

Khi Cố Đại Hà và Trần Kim Liên chạy đến, đã thấy Cố Thiệu nằm giang chân giang tay trên giường, mắt trợn trắng, thỉnh thoảng người còn co giật một cái.

Vợ chồng bọn họ đều bị dọa sợ, lập tức lại một trận tay chân luống cuống…

Ngày hôm sau, Cố Thiệu tạm biệt cha nương, mượn cớ mình đi đến tiệm sách đọc sách rồi đi huyện thành.

Hai vợ chồng lo lắng hắn đi đường lại có chỗ không thoải mái, vốn không muốn hắn đi, chỉ là Cố Thiệu là buộc phải đi, không thể làm khác hơn là nhịn đau từ chối sự giữ lại của cha nương.

Cố Đại Hà thở dài: “Ai, khó khăn lắm tiên sinh của các con mới cho các con ngày nghỉ, còn chưa ở nhà được một hai ngày, lại đi ra ngoài rồi.”

"Con cũng không muốn, chỉ là việc học cấp bách." Cố Thiệu có khổ trong lòng, trời mới biết, hắn muốn ở lại nhà bao lâu, nhìn ánh mắt không nỡ của cha nương, trong lòng Cố Thiệu có chút mong đợi.

Nếu cha nương giữ lại không để cho hắn đi, hắn vì chữ hiếu, chắc có thể ở lại đi.

Trăm thiện chữ hiếu làm đầu, hiếu thuận cha nương vẫn luôn là chuyện không sai. Cố Đại Hà còn muốn nói gì đó, Trần Kim Liên lại đột nhiên thở dài, cắt đứt lời của ông: "Được rồi, con trai muốn đi thì cứ để cho nó đi đi, tránh chậm trễ chuyện học tập của con trai.'

Cố Đại Hà nghĩ cũng phải, bọn họ không thể kéo chân sau của con trai được: Cũng được, con đi nhanh về nhà, cha nương cũng không giữ con nữa..

Cố Thiệu: “... !”

Đã nói không nỡ mà? Đều là lừa hắn đi. 

Cuối cùng Cố Thiệu vẫn đi, đi trong tâm trạng không tình nguyện.

Tiệm sách lớn nhất trong huyện thành tên là Thảo Đường Thư Tứ, là một phú thương trong huyện mở. 

Tiệm sách này có rất nhiều tàng thư, cũng được xem như nổi tiếng gần xa, trong huyện người đọc sách có chí hướng, đều thường thường đến chỗ này. Chẳng qua Cố Thiệu không thường đến, hắn chỉ ghé qua một lần đã bị dọa sợ chạy về, khắp nơi đều là sách, hắn lại không ngửi ra được mùi thơm mực sách gì đó, chỉ cảm thấy thối không chịu được.

Chỉ có thể thương xót, hôm nay vì cuộc sống ép buộc, để cho Cố Thiệu không thể không buộc mình bước vào tiệm sách.

Người đến chỗ này sao chép sách không nhiều, dù sao người biết chữ, viết tốt, lại bỏ thời gian ở trong tiệm sách thì thật sự quá ít.

Cố Thiệu chính là một trong những người đó.

Danh tiếng tú tài của hắn, mặc kệ lúc nào đều có thể dùng tốt. Cộng thêm quả thật chữ viết của Cố Thiệu không tệ, chắc đây chính là ưu điểm duy nhất của hắn đi.

Sau khi nói một tiếng với chưởng quỹ, Cố Thiệu đã ở lại bên trong tiệm sách.

Trong nửa tháng tiếp theo, hắn đều phải ở chỗ này, cho đến khi kiếm đủ ba lượng bạc mới dừng lại.

Dưới uy quyền của hệ thống, Cố Thiệu không thể không theo.

Hôm nay sách quý, người của nhà bình thường không mua nổi sách, nếu không tiệm sách cũng sẽ không sao chép một quyển sách thì có thể được 50 văn tiền.

Chép sách diễn ra bên trong một căn phòng, cửa sổ đóng chặt, không có chút thông gió. Cố Thiệu yếu ớt, sau khi đi vào cảm thấy không thở nổi.

Thật ra thì hắn cũng có thể về nhà chép, chỉ là như vậy, cha nương nhất định sẽ hỏi thăm. Bây giờ Cố Thiệu không có sức qua loa với bọn họ, hơn nữa, hắn cảm thấy mất mặt.

Cho tới bây giờ Cố tú tài luôn xem mặt mũi lớn hơn ông trời.

Sau khi ngồi xuống, Cố Thiệu bắt đầu cam chịu số phận chép sách. Mới chép xong một quyển sách, Cố Thiệu đã cảm giác không thể chịu nổi nữa. Địa phương rách nát này thật sự không phải là nơi ở của người, sao hắn phải chịu cái khổ này?

Rõ ràng hắn có thể ở nhà, ăn xong canh gà hầm còn chưa ăn xong, hưởng thụ sự ân cần hỏi han của cha nương. Mà không phải ở chỗ này, viết từng chữ, khổ sở kiếm tiền tràn đây mồ hôi nước mắt!

Chờ đi, chờ hắn trả tiền xong, nhất định sẽ thu thập cái hệ thống ma quỷ kia

Gương mặt tuấn tú của Cố Thiệu vặn vẹo đến tận cùng, trong đầu điên cuồng suy nghĩ thủ đoạn trừng phạt với hệ thống, tìm một chút an ủi cho tâm hồn yếu ớt của mình.

Hệ thống: “Mời ký chủ nghiêm túc chép sách, cắt đứt suy nghĩ không nên có”

Cố Thiệu bị điện giật làm ngón tay tê rần, thiếu chút nữa làm rơi cả bút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play