Trước mắt đang là tháng tư, ngũ cốc mùa đông vừa hết, lúa mì vụ đông chưa đến, chính là lúc thời kỳ giáp vụ.

Cố gia ở thôn Thượng Táo huyện Kim Đàn, chỉ vì một chuyện bán con gái mà đã ồn ào không dứt. Trong thôn phàm là người làm xong chuyện ngoài ruộng đều vây quanh ở ngoài viện nhà Cố Đại Hà, cũng không nói chuyện, chỉ là lạnh nhạt nhìn xem náo nhiệt ở bên cạnh.

Thật sự không phải là bọn họ thấy chết không cứu, mà là một nhà Cố Đại Hà thật sự không phải thứ tốt lành gì.

Nếu có người có ý tốt đến khuyên vậy nhất định sẽ bị mắng cho một trận, càng không cần phải nói đến hôm nay tất cả mọi người đến chỗ này đều không nhìn được nhà bọn họ bán con gái.

Nhưng dù không ưa, ai cũng không dám nói gì.

Người duy nhất dám nói, sợ là cũng chỉ có đại ca của Cố Đại Hà - Cố Đại Sơn. Cố gia này, cũng được xem là gia tộc có nhiều người của mười dặm tám thôn, chỉ là từ khi Cố lão gia mất, để cho hai đứa con trai phân gia, một nhà Cố Đại Sơn càng sống càng tốt, mà đệ đệ Cố Đại Hà thì càng sống càng tôi tệ. Nguyên nhân cuối cùng, cũng không có gì khác, chỉ có một chuyện, nhà của Cố Đại Hà xuất hiện một Tú tài. Người này là con trai trưởng của Cố Đại Hà, tên là Cố Thiệu, tên thật sự rất dễ nghe, bộ dạng cũng anh tuấn bất phàm, còn giống công tử hơn cả công tử sống trong huyện thành, nhìn một cái cũng biết không phải người nhà quê.

Cũng bởi vì từ nhỏ Cố Thiệu đã khác với trẻ con nông thôn, phu thê Cố Đại Hà ôm rất nhiêu hy vọng đối với con trai trưởng, từ rất sớm đã đưa hắn đến học đường đọc sách.

Deu là người trong thôn, thật ra tất cả mọi người cũng không biết học vấn của Cố Thiệu như thế nào, chỉ là nghe được một tiểu đồng cùng thôn nói, hình như Cố Thiệu ở tư thục không được tiên sinh coi trọng, còn thường xuyên làm cho tiên sinh tức giận đến mức phùng mang tron mắt. Mặc dù người trong thôn Thượng Táo đều rất ít người đi học, nhưng cũng biết tôn sư trọng đạo, biết quân, sư là bậc lớn, như vậy người không để tiên sinh vào lòng, có thể sẽ có tiền đồ như thế nào? Hơn nữa trước kia còn có người trong thôn nhìn thấy Cố Thiệu trốn học đi uống rượu chơi kỹ nữ với một đám hồ bằng cẩu hữu, để cho một đám người vốn dĩ không coi trọng Cố Thiệu, càng khit mũi coi thường Cố gia.

Quan hệ với chuyện ấn tượng lúc đầu giữ vai trò quan trọng, những năm gần đây mỗi lần phu thê Cố Đại Hà và Trân Kim Liên khoe khoang con trai mình, người nghe được cũng luôn coi thường. Cho đến hai năm trước, làm cho mọi người bất ngờ chính là Cố Thiệu đậu thi Huyện, lại liên tiếp đậu thi Phủ thi Viện, được công danh Tú tài, lúc này mới để cho mọi người tin lời của phu thê Cố gia.

Chẳng qua thi đậu Tu tài thì có lợi ích gì, trái tim đã hư, nghĩ đến cũng không thể đi lâu dài được.

Làm Tú tài có thể bán muội muội sao?

Nếu Cố Thiệu nghe được những lời này của người trong thôn, nhất định sẽ không chút do dự gật đầu.

Có thể! Tất nhiên là hắn có thể! 

Hơn nữa, hắn lại thật sự không phải muốn bán muội muội đi, ký là văn tự bán đợ cũng không phải là văn tự bán đứt, đến lúc đó vào phủ làm nha hoàn mười năm, không phải còn có thể được thả ra sao? Đây chính là đại hộ bên trong huyện thành, bao nhiêu người tranh sức đầu mẻ trán muốn vào làm nha hoàn cũng không được, cũng chỉ có hắn có cách, mới có thể nhét muội muội vào.

Sau khi đi vào, nhất cử lưỡng tiện, không chỉ để muội muội có đường ra sau này, hắn cũng có thể được một khoản tiền, giải quyết vấn đề thiếu tiên của hắn, sao lại không làm chứ?

Những người xem náo nhiệt kia, ở trong mắt của Cố Thiệu chính là ghen tị.

Giữa sân, hai huynh đệ Cố Đại Sơn và Cố Đại Hà còn đang lôi kéo nhau.

"Ta nói này đại bá, chuyện này ngươi đừng quan tâm, chúng ta như vậy tự có tính toán của mình." Trân Kim Liên đứng ở bên cạnh nhìn, cảm thấy vị đại ca này thật đúng là lo chuyện bao đồng, nhà bọn họ bán con gái, liên quan gì đến những người này.

"Nhà các ngươi như vậy, rốt cuộc biến thành cái gì?" Cố Đại Sơn cũng tức giận nói: "Cố gia chúng ta cũng không phải là loại nghèo đến mức không có cơm ăn, chỗ nào cần bán con gái. Nếu nhà các ngươi thiếu tiên dùng, chút nữa ta cho các ngươi mượn một chút!

Trương thị nghe được lời của trượng phu, không mặn không nhạt liếc nhìn ông ấy một cái, chỉ là không có nói gì.

Cố Đại Hà cứng cổ nói: "Ta là để cho con bé đi làm nha hoàn, cũng không phải là để cho nó đi làm chuyện khác. Lý gia trong huyện thành kia chính là gia đình sạch sẽ, lại nổi tiếng xưa này, có cái gì không tốt, có cái gì không yên tâm?

Cố Đại Sơn đã sắp bị đứa đệ đệ này làm cho tức giận muốn cười: "Nếu tốt như vậy, tại sao ngươi không đi làm nha hoàn đi?

Cố Đại Hà hơi cứng đờ: “Ta cũng không phải là nữ.”

Thì ra như vậy, nếu đệ đệ này là nữ, thật đúng là muốn làm nha hoàn. Cố Đại Sơn thiếu chút nữa không bị người đệ đệ này làm cho tức chết: “Ngươi đó, sao càng lớn tuổi càng hồ đồ. Tuổi tác của Tiểu Muội mới bây lớn, ngươi lại để cho con bé vào trong phủ người ta làm nha hoàn phục vụ người ta. Ngươi cho rằng nha hoàn rất dễ làm sao, vào trong phủ của người khác, phải bị đánh bị mắng, còn không phải do chủ nhân quyết định! Mặc dù Tiểu Muội là con gái, nhưng cũng là con gái ruột của ngươi, sao ngươi lại có thể để cho con bé chịu khổ bên ngoài như vậy chứ?”

Cố Tiểu Muội rụt rè đứng ở một bên, hai bím tóc trên đầu uể oải rũ xuống.

Năm nay cô bé chỉ mới năm tuổi, trên có hai người ca ca. Một người là Cố Thiệu, một người là Cố Lễ, sau khi Trân Kim Liên sinh ra hai đứa con trai, vốn dĩ không muốn sinh nữa, chỉ là sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này mới có thêm Cố Tiểu Muội.

Vốn dĩ hai phu thê Cố Đại Hà không coi trọng con gái, trong ngày thường nhiều nhất chỉ cung cấp thêm miếng ăn, cho quần áo mặc, những chuyện khác thì không quan tâm. Lúc này Cố Thiệu trở về, nói là đã tìm xong đường ra cho muội muội, phu thê Cố Đại Hà thảo luận một chút, cảm thấy không tệ, cho nên lập tức đồng ý. Từ đầu đến cuối, Cố Tiểu Muội không nói lời nào, cô bé cũng hoàn toàn không hiểu nhiều như vậy, chỉ biết cha nương và ca ca không muốn nuôi mình nữa, muốn đuổi mình đi.

Bên kia Cố Đại Sơn nói thế nào cũng không thuyết phục được Cố Đại Hà, vì thế lập tức nhìn Cố Thiệu: “Thiệu Ca Nhi, cha của ngươi đầu óc không tỉnh táo, chẳng lẽ ngươi cũng hồ đồ theo? Ngươi là một người có học, còn là một Tú tài, có muội muội làm nha hoàn, nói ra ngươi không sợ bị mất mặt sao?”

Cố Thiệu mặc một bộ quần áo màu xanh, sáng sủa tuấn tú đứng ở đằng kia, giống như một cây trúc vậy, làm cho người ta thấy rồi thì sẽ nhớ kỹ. Chỉ là tính cách và tướng mạo của hắn đúng là hai đường thẳng song song.

Cố Thiệu miễn cưỡng ngước mắt lên, trả lời: “Đại bá, ngài đừng lo lắng nữa, bạn cùng trường của ta đã nói rõ tình huống của Lý gia cho ta biết, nhà bọn họ có một tiểu cô nương, đang cần bạn chơi, lần này muội muội quá đó, nhất định là đi chơi cùng với tiểu thư kia. Trên khế ước viết là mười năm, muội muội đi vào chính là hưởng phúc mười năm, đại bá, ngài không thể cản trở muội muội hưởng phúc, tránh cho ngày sau con bé lại trách ngài không thức thời đó.”

Cố Đại Sơn: “...”

Ông ấy thật sự muốn phun một ngụm nước bọt. Nghe thử đi, đây là tiếng người sao? Chữ cũng đều bị chó ăn hết rồi.

Cố Đại Sơn nhìn về phía Cố Đại Hà: "Ngươi không sợ sau này Tiểu Muội sẽ oán các ngươi sao?”

"Nó dám!" Trân Kim Liên nhướng mày thật cao, cánh cáo nhìn con gái một cái.

Cố Tiểu Muội lại co rúm thân thể, lặng lẽ trốn sau lưng đại bá.

Trần Kim Liên lạnh mặt nói: "Ta sinh nó nuôi nó lớn đến như vậy, ân tình ngày một cao. Lại nói hôm nay chỉ bảo nó đến Lý phủ làm nha hoàn mười năm, cũng không phải là làm cả đời, nó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi thôi!

Con trai út Cố Lễ ở phía sau cũng bắt chước: “Ngoan ngoãn đi thôi!”

Vừa nói Cố Lễ còn làm mặt quỷ với Cố Tiểu Muội.

So với Trần Kim Liên, rõ ràng Cố Tiểu Muội sợ Nhị ca này hơn, Cố Lễ chỉ lớn hơn cô bé hai tuổi, tính tình lại vô cùng ngang ngược, trong ngày thường lấy chuyện ức hiếp Cố Tiểu Muội làm thú vui. Cố Tiểu Muội bị nhóc khi dễ đã quen, vừa thấy nhóc đã sợ.

Một đại gia đình này, Cố Đại Sơn thấy vậy chỉ biết lắc đầu. Hết cứu rồi, thật sự hết cứu rồi.

Người môi giới đã sớm chờ ở bên ngoài, nhìn một gia đình tranh chấp nửa ngày cũng không bàn bạc xong, không nhịn được mất kiên nhẫn. Nếu không phải tiểu nha đầu kia lớn lên quả thật không tệ, gã mới không uống phí thời gian như vậy: "Ta nói này, rốt cuộc các ngươi có bán hay không? Không bán thì ta đi.

"Bán!" Một chữ chém đính chặt sắt.

Mọi người nhìn theo nơi phát ra âm thanh, chính là vị Tú tài kia.

Cố Thiệu thật sự rất cần tiền.

Lân trước hắn đánh bạc thua ba lượng, ngại mở miệng đòi cha nương, vẫn luôn kéo dài cho đến bây giờ. Mắt thấy đã sắp hết kỳ hạn trả nợ, nếu vẫn không lấy được tiền ra, vậy chẳng phải để cho những người đó cảm thấy hắn là quỷ nghèo kiệt xác sao? Cố Thiệu sợ mất mặt.

Mọi người đều nhìn chằm chằm hắn, Cố Thiệu ho khan một tiếng, chậm rãi tiến lên: “Câm khế ước đến đi, ta ký.”

Người môi giới biết vị này là Tú tài, cười hi hi lấy khế ước ra.

Cố Thiệu cũng được xem như là người có học, trong nhà bút mực đều có sẵn. Hắn để cho cha nương lấy bút ra, đọc lướt qua khế ước, thấy không có vấn đề gì, lập tức cúi người muốn ký tên.

Ba chữ Cố Đại Hà còn chưa viết xong, bỗng nhiên trong đầu Cố Thiệu xuất hiện một chút khác thường.

“Tích tích tích... Hệ thống đang tiến hành trói buộc...”

Trong lúc mơ hồ, hình như Cố Thiệu nghe được một giọng nói kỳ lạ, giọng nói kia không có chút phập phồng, vô cùng quỷ di.

“Tuyến đường của hệ thống: Làm ruộng, buôn bán, khoa cử, mời ký chủ lựa chọn.”

Khoa cử? Đầu óc bị hư mới thi khoa cul Cố Thiệu còn chưa nói hết, lập tức cảm giác trong đầu truyên đến một trận đau nhức, giống như bị vật nặng gì đó đập trúng.

Ngay sau đó, cả người của hắn chợt ngã ra phía sau, trong nháy mắt bất tỉnh nhân sự.

Giọng nói trong đâu còn chưa kết thúc: "... Chúc mừng ký chủ lựa chọn con đường thi khoa cử chấn hưng gia đình.

Nhưng mà, Cố Thiệu đang ngất xiu cũng không kịp nhận được tin vui mừng này.

Hắn ngất xỉu, thật sự làm cho phu thê của Cố Sơn Hà hoàn toàn rối loạn. Nhất là Trân Kim Kiên, con trai cả chính là bảo bối trong lòng bà ta, lúc này con trai cả lại té xỉu, còn không biết nguyên nhân gì, Trân Kim Liên lập tức khóc khan: “Thiệu Ca Nhi của nương, nếu con xảy ra chuyện gì, nương biết sống thế nào đây!”

Cố Đại Sơn bị bà ta làm cho nhức đầu, vội vàng mắng: "Gao cái gì? Còn không nhanh mang Thiệu Ca Nhi vào trong nhà.

"Đúng, đúng...' Lúc này Trân Kim Liên mới bình tĩnh lại, vội vàng vỗ Cố Đại Hà một cái: "Còn sững sờ đó làm gì!

Trong nháy mắt Cố Đại Hà thanh tỉnh, lật đật cùng với đại ca giúp đỡ mang con trai vào trong nhà.

Cố Lễ thấy đại ca được mang vào nhà, cũng thừa dịp rối loạn đi theo. Trần Kim Liên thì vội vàng chạy ra ngoài, chạy đến nhà thầy lang trong thôn.

Người trong sân trố mắt nhìn nhau, bị biến cố bất thình lình làm cho do dan.

Người mối giới kia cũng là như Vậy.

Chờ gã phản ứng lại, mấy người có thể làm chủ chuyện này đều không còn ở đây. Gã cầm khế ước còn chưa ký xong tên, nhíu mày: Vậy còn bán hay không?”

'Không bán!" Trương thị đi ra từ phía sau: "Từ đâu tới thì trở về đi, Cố gia chúng ta không bán con gái.

Cố Tiểu Muội ngây ngốc nhìn đại bá nương. Đây là.. cô bé không cần bị bán đi?

Trương thị cũng chỉ sinh được hai con trai, yêu thương đứa cháu gái Cố tiểu muội như con gái của mình. Thấy Tiểu Muội như vậy, trong lòng bà ấy cũng khó chịu. Dứt khoát hôm nay một nhà này chac se khong ranh quan tam Tieu Muội, Trương thị làm chủ, tạm thời dẫn Tiểu Muội về nhà mình, nhân tiện còn muốn giải tán đám động đang xem náo nhiệt.

Đều là một đám người không để cho người ta bớt lo, mới vừa rồi xem người ta bán con gái, lúc này con trai người ta té xiu cũng hận không thể vươn đầu nhìn vào trong nhà, thật sự làm cho người ta buồn nôn!

Sau khi mọi người bị đuổi đi ra ngoài, lúc này trong sân Cố gia mới yên tĩnh lại.

Không bao lâu, Trân Kim Liên từ bên ngoài mời được thân lang. Thầy lang kia cũng có chút bản lĩnh, bắt mạch một cái liên biết Tú tài này không có bệnh tật gì. Ông ta giơ ngón cái lên, đặt lên nhân trung của Cố Thiệu, nhấn mạnh một cái.

Trân Kim Liên vừa muốn ngăn cản, đã nghe được con trai nhỏ giọng kêu lên, tiếp đó mơ màng tỉnh lại.

"Tỉnh rồi! Tỉnh rồi" Trân Kim Liên vui mừng lay tay áo của trượng phu.

Cố Thiệu còn có chút mơ màng, nhìn xung quanh một chút, mới nhớ đến vừa rồi xảy ra chuyện gì

"Cố Tú tài cảm thấy thân thể có chỗ nào không thoải mái không?” Thầy lang hỏi.

Cố Thiệu sờ trên sờ dưới cả người, do dự lắc đầu hai cái, ừm, thật sự không có vấn đề gì. Thầy lang lại hỏi Cố Thiệu hai ba câu, thấy ánh mắt của hắn thanh minh, nói chuyện cũng rõ ràng, trong lòng biết đây là không có chuyện gì. Ông ta xoay người, vội vàng viết một toa thuộc, để cho Cố Đại Hà cam phương thuốc này đi đến nhà thuốc của huyện thành mua thuốc.

Cố Đại Sơn trịnh trọng nhận lấy.

Thầy lang lại dặn dò mấy câu, lúc này mới cong rương rời đi.

Vi Tú tài này đúng là không có chuyện gì, nhưng nếu nói người ta không có chuyện gì thì sẽ bị nghi thân nghi quỷ, thà để một nhà này lo lắng không như vậy không bằng viết phương thuốc uống một chút thuốc. Cũng tránh để cho ông ta phải giải thích nhiều. Như ông ta nghĩ, người nhà họ Cố nhìn thấy thầy lang nhanh như vậy đã đánh thức được Cố Thiệu, tin tưởng không nghi ngờ lời của ông ta. Trân Kim Liên cũng không hẹp hỏi, tự mình tiễn thây lang đi, lại đưa mười mấy đồng tiền cho ông ta.

Sau khi người đi, trong lòng lập tức yên tĩnh, hắn nhìn phòng trống rỗng, đang muốn tự an ủi mình tất cả mọi thứ lúc nãy đều là ảo giác, bỗng nhiên trong đầu lại có một giọng nói truyền đến.

“Hệ thống 001 đã tải xong.”

Cố Thiệu trợn to hai mắt, sợ đến mức níu lấy chăn: “Ngươi, ngươi là cái thứ gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play