Nửa đêm trước ngủ không yên, nửa sau lại ngủ rất sâu, vốn tưởng có thể ngủ nướng một trận, vậy mà sáng sớm đã bị một trận tiếng chó quen thuộc đánh thức.
Bên cạnh có tiếng người trở mình, Diêu Hoàng quay sang đã thấy Huệ vương gia đang ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt không mấy vui nhìn ra ngoài màn.
Diêu Hoàng thầm thay Kim Bảo toát mồ hôi lạnh — khó khăn lắm mới gặp vận may được sống trong phủ Huệ vương hưởng vinh hoa phú quý, ngàn vạn lần đừng để chọc giận vương gia vì trận sủa chó này mà bị đuổi ra ngoài!
Diêu Hoàng vốn cũng khá thích Kim Bảo. Một là vì bộ lông vàng óng mềm mại đáng yêu, hai là nàng và nó cùng có một chút “duyên phận” với chữ “Hoàng”.
Vì Kim Bảo, Diêu Hoàng đành lết đến ôm lấy eo Huệ vương gia, đầu tựa vào lưng hắn, nói nhỏ:
“Chó cũng có linh tính mà. Hôm qua thiếp dỗ Kim Bảo cả nửa đêm, nó chắc quyến luyến thiếp rồi, nên sáng sớm mới chạy sang Đông viện. Nhị gia đừng trách nó nhé.”
Triệu Tuỵ cúi mắt nhìn cánh tay vòng trước người mình. Tay áo trung y của vương phi bị kéo đến tận khuỷu, lộ ra cánh tay nhỏ trắng nõn mềm mịn như ngọc. Mu bàn tay nàng đầy đặn có thịt, năm ngón tay thon dài mềm mại, buông hờ bên mép đùi phải hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play