Cài xong đóa hoa lụa, Diêu Hoàng lại tiếp tục đẩy xe cho Huệ Vương gia đi về phía trước.
Trên đường toàn là dân trấn các thôn dân phụ cận kéo nhau ra chợ, các tức phụ các cô nương chen lên trước chọn lựa những món đồ mình ưng ý, nam nhân đi cùng người thì giúp chọn, người thì xách những món đã mua đứng chờ bên cạnh. Người bán hàng mặt mày rạng rỡ, vừa rao hàng vừa chăm chú dõi theo từng bàn tay thò tới sạp đồ, còn người mua thì vừa lựa chọn vừa mặc cả.
Đa số ai nấy đều bận rộn với việc của mình, chẳng mấy ai để tâm đến cặp phu thê dung mạo nổi bật, trong đó người nam nhân lại còn ngồi xe lăn đang lướt qua đầu phố.
Diêu Hoàng đã sớm đoán được tình hình sẽ là như vậy, nên cũng không chú ý quan sát gì nhiều, một nửa tâm trí dồn vào những sạp hàng muôn màu muôn vẻ, nửa còn lại để ý giữ vững xe lăn, tránh đám người đi vội va quẹt lung tung.
Còn Triệu Tuỵ chẳng cần phải quan sát gì, bởi từ nhỏ hắn đã rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, lại nhạy cảm vô cùng với ánh mắt xung quanh. Thế nhưng, giữa khu chợ nhỏ ồn ào chen chúc này, điều hắn cảm nhận được chỉ là vài ánh mắt hời hợt lướt qua, chốc lát rồi biến mất. Ngoài ra, không ai kính nể hắn, cũng không ai khinh thường hay thương hại.
Trong trấn có một cửa hàng vải, hôm nay cũng như các cửa tiệm khác đều bày sạp ra trước cửa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play