Khi Diêu Hoàng đẩy Vương gia Huệ đến bờ sông bắc, bá tánh hai bên bờ ra ngoài hóng mát sau bữa tối ngày càng đông. Người thì tự mang ghế nhỏ ra ngồi bên sông, chậm rãi phe phẩy quạt mo, bên thì ba năm người tụm năm tụm ba tán gẫu chuyện nhà. Ánh mắt của những người này lại không hẹn cùng dừng lại trên cặp phu thê trẻ xa lạ nhưng cực kỳ tuấn tú kia.
Diêu Hoàng hồi nhỏ từng đến nhà ngoại tổ phụ chơi, đã quá quen với mấy tình huống như vậy. Người ta cười với nàng thì nàng cũng cười lại, gặp người lớn tuổi thì sẽ chủ động chào hỏi trước, “ lão bá bà bá”, “ thúc ơi thẩm à” cứ thế mà tuôn ra. Gặp người cùng tuổi, nếu đối phương chủ động bắt chuyện, Diêu Hoàng cũng sẽ dừng lại đáp lời.
Ngay từ bên bờ nam, Triệu Tuỵ đã từng lĩnh giáo sự nhiệt tình và hoạt bát của vương phi rồi. Tiếp xúc nhiều lần, từ cảm giác kháng cự không quen lúc đầu, Huệ Vương gia dần dần cũng trở nên tê liệt.
Tuy là trưởng thành trong hoàng thất, nhưng trên người Huệ Vương gia lại hiếm thấy cái ngạo khí – dù là che giấu hay bộc lộ – vốn rất thường gặp ở hoàng thân hay con cháu thế gia. Khi hắn ra ngoài với đầy đủ nghi trượng của một vương gia, điều khiến bách tính và quan lại kính sợ là thân phận của hắn, là khí chất lạnh lẽo như từ chối người ngoài ngàn dặm kia.
Cho nên, khi Huệ Vương gia thay một thân vải vóc đơn sơ, khi hắn vì chiều theo hứng du ngoạn của vương phi hay để giữ phép tắc cơ bản trước những người dân nhiệt tình mà cố gắng dịu sắc mặt đi, thì trong mắt những láng giềng nơi đây, hắn chỉ là một thư sinh khôi ngô tuấn tú, vì tàn phế hai chân nên trở nên trầm lặng ít nói – chứ không phải một kẻ u ám, nhìn ai cũng chướng mắt, chẳng buồn giao tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT