Huệ Vương gia xưa nay luôn thức rất sớm, nên bữa sáng do Khổng sư phụ chuẩn bị cũng được đưa đến sớm hơn.
Mọi khi ăn xong, Vương gia hoặc là chuyển vào thư phòng, hoặc là đi dạo hậu viện, chứ không có mấy thú tiêu khiển khác. Thế mà sáng nay, Vương gia đột nhiên nổi hứng đánh cờ, bảo Thanh Ải đẩy xe lăn ra bàn đá trong sân. Xe của Vương gia đặt ở phía bắc, Thanh Ải vào bếp mang một chiếc ghế gỗ đặt ở phía nam.
Vì Vương gia ra ngoài, Phi Tuyền tiện tay khép luôn cửa chính phía nam của sảnh đường.
Thật ra Phi Tuyền còn muốn mở cả cổng sân viện, để Vương gia có thể trực tiếp nhìn thấy bóng dáng nhẹ nhàng của Vương phi bước trên lối nhỏ giữa rừng trúc. Có điều, việc Vương gia chủ động ra sân chơi cờ đã là hành động quá khác thường, nếu làm thêm nữa mà để Vương phi nhận ra tâm ý “ngóng khách” của người, thì Vương gia chưa chắc đã vui.
Hầu hạ bên Vương gia mười năm nay, cả Phi Tuyền và Thanh Ải đều rất hiểu tính tình người. Nếu Vương gia thích một loại bánh nào đó, người sẽ ăn thêm vài miếng. Người hầu tinh ý thì tự biết phải dặn nhà bếp làm lại món ấy, kẻ không lanh lẹ, cứ đổi món mới lên thì Vương gia thà ăn ít đi chứ tuyệt không mở miệng yêu cầu. Ít nhất trong những chuyện vặt thường ngày, Vương gia rất ít khi bộc lộ ý thích.
Cũng đúng thôi, giữ chút thể diện vẫn tốt hơn. Mở toang cửa ra chờ mong, cứ ngóng cổ trông ai, là việc của các phi tần trong hậu cung chờ thánh ân—nếu truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến uy nghiêm của Vương gia.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phi Tuyền quay về nhà gác đứng gác, áp sát cửa sổ nhỏ phía nam, từ đó len lén nhìn ra đường nhỏ trong rừng trúc qua hàng tường tre ken dày sát chân tường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play