Tối nay, chiếc xe lăn vẫn để trống.
Diêu Hoàng không biết các cặp phu thê mới thành thân khác qua đêm thế nào, lại càng không hiểu người phu quân bị tật ở chân thì sẽ ra sao. Có lẽ chuyện này vốn nên tiết chế, cũng có thể vương gia vốn không tha thiết gì vì chân không tiện.
Diêu Hoàng chỉ cảm thấy như trút được một gánh nặng. Dù sao nàng và vương gia mới quen nhau được mấy ngày, mỗi lần tay vương gia tìm đến trong bóng tối và im lặng, tim nàng đều treo lơ lửng. Thật khó để nối kết hình ảnh ấy với vương gia ban ngày – người luôn trầm mặc ít lời nhưng lại toát ra uy nghiêm không giận mà khiến người khiếp sợ. Huống chi là những âm thanh nàng bật ra, đến chính nàng nghe còn ngượng.
Nếu cả hai cùng thất thố, có lẽ còn dễ chấp nhận hơn, đằng này chỉ có mình nàng bị dày vò đến muốn phát điên. Vương gia nhiều nhất cũng chỉ thở dốc nặng nề hơn chút, ánh mắt nhìn nàng vẫn điềm tĩnh chẳng khác gì ban ngày.
Diêu Hoàng cảm thấy may mắn vì mình từng cố ý làm rối tóc rồi bắt chước lại bộ dạng lúc đó soi gương – người trong gương tuy không thể gọi là xinh đẹp, nhưng cũng không đến nỗi khó coi. Nếu không, với bộ dạng tóc tai rối bời, khóc lóc la hét như thế, e rằng trong mắt vương gia nàng thật sự chẳng khác gì một kẻ điên, khiến quan hệ phu thê vốn đã nhạt như nước lã càng thêm lạnh lẽo.
Giờ đây, Diêu Hoàng đã học được cách trân trọng chút thời gian nằm chung giường này, vừa chui vào chăn liền thành thạo ôm lấy người bên cạnh.
Người ấy không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực phập phồng theo nhịp thở đều đều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play