Sau khi ăn xong, ba đứa trẻ con mang những con giun đào được đi cho Hoa Hoa và lũ Cháo Bún Mì Cơm ăn.
Cơm Nắm nói những con giun to thực sự rất lớn, to bằng ngón tay, còn lớn hơn cả con trạch, đen sì sì mà từ từ ngọ nguậy trên mặt đất, còn để lại một vệt dịch nhầy. Tiểu Trụ Tử dùng cái xẻng chia nó thành từng đoạn, nói con giun quá lớn, chia ra như vậy gà mới dễ ăn. Tô Tiếu Tiếu nhìn những con giun đã biến thành từng đoạn vẫn còn ngọ nguậy mà vừa sợ hãi vừa ghê tởm, nổi hết cả da gà. Giun nhỏ thì cô còn miễn cưỡng chịu được một chút, loại giun lớn này còn ghê tởm hơn sên và sâu lông nhiều. Cô liếc mắt một cái liền chạy nhanh về phòng.
Hàn Thành đang đọc sách ở bàn trang điểm trong phòng, thấy cô sắc mặt có chút trắng bệch, sờ trán cô thì không thấy sốt, kéo cô lại làm cô ngồi vào lòng mình: “Sao vậy?”
Tô Tiếu Tiếu nhịn xuống cảm giác ghê tởm lắc đầu: “Không sao cả, chỉ là những con giun to mà bọn trẻ con đào về từ bên ngoài ghê tởm quá.”
Hàn Thành nghe xong có chút bất đắc dĩ: “Trước đây Tiểu Bảo không cũng thường xuyên đào sao? Sao vẫn sợ cái này?”
Tô Tiếu Tiếu vỗ vỗ ngực, nén lại cảm giác buồn nôn rồi mới nói: “Trước đây cũng sợ, nhưng không biết vì sao, hôm nay cảm thấy đặc biệt ghê tởm.”
Hàn Thành nhìn bụng nhỏ của cô, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc: “Ngoài ghê tởm ra còn thấy không thoải mái ở đâu nữa không? Khẩu vị có thay đổi gì không? Cái đó có đúng giờ đến không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT