Lúc này đây, Hàn Thành đã mua cho Lý Ngọc Phượng một giường nằm trên tàu. Bà ăn sạch chỗ hải sản và bánh nướng nhân cải mai khô mà con gái chuẩn bị cho. Món bánh cải mai khô nướng ngon đến nỗi bà không thể ngừng ăn, nhưng vẫn cố để dành lại cho mấy đứa nhỏ. Trứng gà cũng còn mấy quả. Chuyến tàu cứ rầm rì đưa bà về huyện lỵ. Bà Lý Ngọc Phượng về rất đúng lúc, vừa kịp chuyến xe kéo của đội đi đón thanh niên trí thức.
Chú Căn, người lái xe kéo của đội, đùa: “Mợ Chấn Hoa, ở thành phố mấy tháng mà mợ dưỡng trắng trẻo, mập mạp ra, tôi suýt nữa không nhận ra mợ đấy.”
Trắng trẻo mập mạp thì hơi quá, nhưng so với người nông dân ngày ngày phơi mặt ngoài đồng, lưng cúi xuống đất làm việc thì cuộc sống của bà Lý Ngọc Phượng ở trấn Thanh Phong đích thực là đang hưởng phúc. Con gái ở cữ nên bà cũng theo đó được nghỉ ngơi: “Con gái tôi tốt thật, béo thì không béo, nhưng mỗi ngày không phải dầm mưa dãi nắng thì chẳng phải là trắng trẻo ra sao?”
Chú Căn giúp bà Lý Ngọc Phượng dỡ đồ đạc lên xe kéo, rồi lại khen Tô Tiếu Tiếu một hồi: “Cô con gái này của mợ đúng là nuôi đáng đồng tiền bát gạo.”
Vừa nói vừa cười về đến nhà, bà Lý Ngọc Phượng lại tự mình dỡ mấy bao lớn bao nhỏ xuống. Tiểu Bảo vừa lúc tan học về, từ xa đã thấy có người đang dọn đồ vào nhà, nhìn kỹ lại, hóa ra là bà nội!
“Bà nội, bà nội…” Tiểu Bảo như một quả pháo cỡ nhỏ, lao tới!
Bà Lý Ngọc Phượng đặt đồ trong tay xuống, lùi lại hai bước mới đỡ được thằng nhóc chắc nịch này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play