Chỉ có Tiểu Đậu Bao không hiểu lắm lý do vì sao bà nhất định phải đi, nhảy xuống ghế kéo tay Lý Ngọc Phượng làm nũng: “Bà đừng đi mà, ở lại với Tiểu Đậu Bao ~~~”
Lý Ngọc Phượng ngày thường rất thương Tiểu Đậu Bao, Tiểu Đậu Bao không đi học cùng các anh thì thích đi theo bà. Lý Ngọc Phượng bất kể là ra cửa mua đồ ăn hay lên núi chặt tre đều thích mang theo Tiểu Đậu Bao, thật sự không khác gì cháu ruột.
Tiểu Đậu Bao thích yên tĩnh, từ khi nói chuyện lưu loát, nó thích giao tiếp với các loại động thực vật, cá bơi trong chợ, chim chóc líu lo trên núi, ốc sên, kiến bò trên đất, sâu lông trên lá rau, hoa dại ven đường, ong mật nhỏ, quả dại trên núi… Không nơi nào mà không phải đối tượng trò chuyện của nó. Hiện tại Cháo, Bún, Mì, Cơm trong nhà thấy nó đều muốn tránh mặt.
Lý Ngọc Phượng cúi người ôm thằng bé lên đùi: “Tiểu Đậu Bao nhớ dì hai không? Dì ấy cũng giống mẹ con, sắp sinh em trai em gái rồi, bà phải về xem. Đợi các anh nghỉ đông các con lại cùng về làng Tô gia chơi được không?”
Tiểu Đậu Bao muốn nói không được, nhưng dường như không thể nói vậy, đành phồng má ôm bà không nói lời nào.
Cơm Nắm cũng không muốn bà đi, nhưng nó lớn hơn Tiểu Đậu Bao, sau khi nhảy lớp lên lớp 3 cũng hiểu chuyện hơn, đi qua ôm lấy Lý Ngọc Phượng: “Vậy bà ơi, bà bảo trọng nhé, cũng nhớ thương chúng con nha.”
Lý Ngọc Phượng cũng ôm Cơm Nắm, hai đứa trẻ thật tốt, bà đều rất luyến tiếc: “Được rồi, bà sẽ nhớ, các con cũng nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, giúp đỡ chăm sóc em trai em gái. Nào, chúng ta ăn cơm trước đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT