Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ nhớ... deadline.
Nhưng sau ba tháng ở nhà làm dâu chính hiệu, tôi bắt đầu nằm mơ thấy bảng tính Excel, chiến dịch quảng cáo Tết, và cả tiếng gõ phím lách cách quen thuộc mỗi sáng.
Hồi mới cưới, tôi xin nghỉ việc để ổn định cuộc sống gia đình. Chồng tôi ủng hộ:
“Vợ cứ nghỉ ngơi, anh lo được.”
Má thì không nói gì, nhưng tôi biết bà hài lòng. Mỗi sáng ra nhìn thấy tôi trong bếp với bộ đồ bộ sọc tím là bà yên tâm.
Nhưng càng ở nhà lâu, tôi càng thấy... trống rỗng. Nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ – tôi làm được, thậm chí dần làm khá. Nhưng cứ đến tối, nhìn màn hình điện thoại sáng lên với tin nhắn của mấy chị đồng nghiệp cũ, tôi lại thấy thiếu thiếu điều gì đó. Như thể mình đang sống nhờ chứ không phải đang sống thiệt.
Và rồi, tôi quyết định: mình sẽ đi làm lại.
Hôm đó, trong bữa cơm chiều, tôi lấy hết can đảm nói:
“Má, con tính đầu tuần sau đi làm lại. Công ty cũ con đang cần người gấp, gọi mời con về lại.”
Cả bàn cơm lặng vài giây.
Chồng tôi gắp cá, nói tỉnh bơ: “Ờ, đi làm lại cũng tốt. Cho vui.”
Ba chồng thì gật gù: “Con thấy khỏe thì cứ làm. Miễn đừng bỏ bữa cơm chiều là được.”
Chỉ có má nhìn tôi, ánh mắt khó đoán:
“Con làm dâu chưa bao lâu, mà giờ đi làm lại rồi hả?”
Tôi nhỏ giọng: “Dạ, con làm giờ hành chính, vẫn lo cơm nước với phụ má được mà.”
Má không nói gì nữa. Nhưng tôi biết, bà không vui.
Tối đó, tôi đang gấp quần áo thì má gọi xuống phụ rửa chén.
Tôi đi xuống, vừa rửa vừa nghe bà hỏi:
“Công việc con tính làm lại là chỗ cũ hả?”
“Dạ. Bộ phận marketing, như hồi trước. Con làm ở đó quen việc, cũng dễ xoay xở.”
Má trầm ngâm.
“Má không cấm, nhưng má nghĩ con mới làm dâu, còn nhiều thứ chưa quen. Giờ đi làm lại, sợ bận quá không lo được việc nhà.”
Tôi ngẩng lên nhìn má:
“Má ơi, con biết làm dâu là phải chu toàn, nhưng nếu con chỉ ở nhà, con thấy mình không còn là con nữa. Con vẫn muốn chăm sóc gia đình, nhưng cũng muốn được sống với nghề con yêu.”
Má không trả lời ngay. Bà im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói:
“Thôi, má không cản. Nhưng nhớ giữ sức khỏe, đừng ôm đồm quá.”
Tôi mừng rỡ: “Dạ, con cảm ơn má.”
Sáng thứ Hai, tôi mặc áo sơ mi, quần tây, thoa nhẹ lớp kem chống nắng. Cảm giác cầm lại túi xách đi làm khiến tôi như vừa được “reset” cuộc đời.
Chồng đưa tôi ra tận đầu hẻm, vừa đi vừa nói:
“Đi làm nhớ về sớm ăn cơm nghen. Má dặn anh dậy sớm nấu cơm luôn, chớ không để vợ làm một mình nữa.”
Tôi tròn mắt: “Thiệt hả? Má nói vậy luôn á?”
“Ừ, bữa nay má còn gói cho em hộp cơm đem theo. Má nói... ‘con gái đi làm phải có gì lót bụng’.”
Tôi cảm động đến mức suýt bật khóc ngay tại trạm xe buýt.
Buổi tối, về tới nhà, má đang ngồi lặt rau. Bà ngước nhìn tôi, hỏi:
“Bữa nay sao rồi?”
Tôi cười rạng rỡ: “Dạ, vui lắm má. Mọi người chào đón con lại, như chưa từng rời đi.”
Bà gật đầu, không nói gì, nhưng tôi thấy khóe miệng bà hơi cong lên.
Còn Linh – em chồng – thì khỏi nói, nó chạy ra chụp hình tôi lia lịa:
“Chị dâu đi làm trở lại rồi cả nhà ơi! Phiên bản ‘nàng dâu công sở’ chính thức comeback nha!”
Tôi bật cười.
Tôi biết, chặng đường phía trước vẫn sẽ có mệt mỏi, nhưng ít ra, tôi đang được là chính mình — một người vợ, một người con dâu, và một người phụ nữ đi làm.
Và trong tất cả những vai đó, tôi đều muốn làm cho thật tốt.