Chương 4 – Tết Đầu Tiên Và 99 Cách Gói Bánh Chưng Thất Bại
Tôi từng nghĩ Tết là dịp để nghỉ ngơi, ăn uống, và tận hưởng không khí sum vầy.
Cho đến khi tôi về làm dâu.
Tết ở nhà chồng không phải là kỳ nghỉ. Nó là một... bài kiểm tra thể lực.
Ngay từ 28 Tết, má đã huy động toàn bộ lực lượng: ba lo dọn sân, chồng tôi leo lên chùi quạt trần, còn tôi — nàng dâu mới toanh — được giao nhiệm vụ “học gói bánh chưng” từ sáng sớm.
Tôi chưa bao giờ gói bánh. Nói đúng hơn là chưa từng nhìn tận mắt cái bánh chưng còn sống. Nhưng tôi đâu dám nói, chỉ ráng cười tươi và gật đầu lia lịa khi má đưa cho tôi một chồng lá dong và sợi dây lạt.
“Má gói mẫu một cái, con coi rồi làm theo nghen.”
Má vừa nói vừa thoăn thoắt gấp, đổ nếp, cho nhân thịt, bẻ lá, cột dây, cái bánh hiện ra vuông vức như in.
Tôi nuốt nước bọt. “Dạ được ạ, má để con làm.”
Và từ giây phút đó, thảm họa bắt đầu.
Bánh thứ nhất của tôi không ra bánh. Nó giống một… hộp quà không có nắp. Bánh thứ hai thì rách lá, nếp vung vãi khắp mâm. Bánh thứ ba — tôi không hiểu sao — khi gói xong lại có… hình tam giác.
Má nhìn tôi, mắt nheo lại:
“Con gói bánh chưng hay bánh… bí ẩn vậy Thảo?”
Tôi lí nhí: “Dạ... chắc do tay con yếu... với lại con chưa quen á má...”
Ba chồng đang ngồi cột bánh bên kia cũng quay lại, nhìn “tác phẩm” của tôi, cười nhẹ:
“Bánh của con đúng là phá cách. Hồi xưa có người gói tròn, giờ thêm kiểu tam giác nữa là đủ bộ.”
Chồng tôi đi ngang qua, nhìn bánh, cố nén cười, rồi vỗ vai tôi an ủi:
“Không sao đâu em, Tết này nhà mình có bánh chưng hình trái tim.”
Cả buổi sáng, tôi gói được 7 cái. Thì 6 cái bị “chấm trượt”, 1 cái được giữ lại... vì má nói để cho “ông bà về ăn cũng phải bất ngờ”.
Linh – em chồng tôi – hí hửng quay clip lại, còn chỉnh hiệu ứng tim bay quanh cái bánh dị dạng của tôi.
“Chị dâu sáng tạo thiệt á. Năm nay chắc em đăng clip gói bánh chưng ‘phiên bản Gen Z’ lên TikTok.”
Tôi chỉ biết cười trừ, trong đầu tự hỏi có nên… giấu cái bánh dưới đáy nồi không.
Đến giờ nấu bánh, mọi người tụ tập quanh nồi bánh chưng to đùng đặt giữa sân. Ba châm củi, má liên tục canh nước, tôi phụ lặt rau, cắt dưa món.
Không khí rôm rả, vừa làm vừa kể chuyện xưa. Tôi nghe ba kể lại cái Tết đầu tiên ông về ra mắt, bị má “chấm” vì gói bánh sai… đúng một sợi lạt. Má cười hì hì: “Hồi đó gói dở mà duyên nên má tha.”
Tôi đang rửa rau, nghe vậy cũng bật cười. Có khi nào má thấy tôi… cũng có duyên?
Đêm đó, cả nhà thức canh nồi bánh. Tôi ngồi ôm ly trà nóng, má đưa tôi một cái mền mỏng, nói nhỏ:
“Mai má dạy con gói lại. Không cần phải giỏi liền, miễn là chịu học là má vui rồi.”
Tôi cảm động đến mức muốn ôm luôn cái nồi bánh đang sôi ùng ục kia.
Sáng mùng Một, bánh chưng vớt ra, xếp gọn trên bàn. Má cắt thử một cái của tôi. Lúc mở ra, mọi người đều nín thở.
Lá bị rách nhẹ, nếp có chỗ chưa chín đều, nhân thịt thì… chạy hơi lệch.
Tôi cắn môi, tim đập thình thịch.
Má gật đầu: “Không tệ. Ít nhất cái này còn hình vuông.”
Tôi thở phào như vừa thi đậu đại học.
Ba gật gù: “Vậy là năm sau Thảo phụ má được rồi đó.”
Linh thì cười khoái chí: “Tết này vui ghê. Có thêm chị dâu nên nhà mình cười cả ngày.”
Tôi nhìn quanh bàn, nhìn má đang nhẹ nhàng gói lại bánh cuối cùng, nhìn ba đang pha trà, nhìn chồng đang tranh thủ chụp hình up Facebook, và thấy lòng ấm hơn bao giờ hết.
Tết đầu tiên làm dâu, tôi không giỏi việc gì cả, nhưng ít nhất… tôi đã cố gắng.
Và có vẻ… nhà chồng cũng đã bắt đầu chấp nhận tôi – theo một cách rất riêng, rất vui, và cũng rất… bánh chưng.