Nếu có một danh hiệu dành cho “người phụ nữ trung niên sợ công nghệ nhất Việt Nam”, thì má chồng tôi chắc chắn là ứng viên nặng ký.
Sau “thảm họa nồi cơm điện” buổi sáng hôm trước, tôi chủ động tìm cách lấy lại điểm với má. Cơ hội đến khi tôi nghe má lẩm bẩm trong bếp:
“Không biết nay chợ còn mắm ruốc không nữa… Bữa đó bả giữ mối, giờ nghỉ bán rồi.”
Tôi rón rén tiến lại, nhẹ giọng:
“Má ơi, con thấy trên Shopee có bán mắm ruốc chính gốc Huế đó má. Giao tận nhà luôn, có khi còn rẻ hơn ngoài chợ nữa.”
Má ngước lên, nhìn tôi bằng ánh mắt pha giữa nghi ngờ và cảnh giác, như thể tôi vừa rủ má đầu tư vô chứng khoán.
“Cái đó... toàn lừa đảo. Trên báo đăng đầy ra đó con. Người ta đặt dép, giao cục gạch không à.”
Tôi nhịn cười: “Dạ, mấy năm trước đúng là có vậy thiệt. Nhưng giờ khác rồi má, có đánh giá, hình ảnh, thậm chí clip quay lại luôn. Mình lựa mấy shop uy tín là được.”
Má im lặng một chút rồi nói gọn lỏn: “Không. Má quen mua ngoài chợ rồi.”
Tôi biết, không thể dùng lý lẽ. Nên tôi… dùng chiêu khác.
Chiều hôm đó, tôi mở điện thoại, giả vờ than với chồng:
“Anh ơi, cái kem chống nắng em hay dùng ngoài tiệm hết hàng rồi. Nhưng trên Shopee thấy có nè, được đánh giá 5 sao lận.”
Chồng tôi ừ đại một tiếng rồi tiếp tục lướt Facebook. Nhưng... người tôi thật sự nhắm đến là người đang xắt cà rốt trong bếp – má.
Tôi mở loa lớn, cố tình để má nghe tiếng review:
“Shop giao hàng nhanh, mắm ruốc thơm nức mũi, đóng gói kỹ càng, sẽ ủng hộ dài dài!”
Đúng ba phút sau, má bước ra, tay vẫn cầm con dao, hỏi trống không:
“Cái đó... mắm ruốc chính hiệu hả con?”
Tôi gật đầu liền: “Dạ đúng rồi má. Có cả giấy chứng nhận an toàn thực phẩm luôn. Mà còn khuyến mãi 10% nữa!”
Má im lặng vài giây, rồi nói câu mà tôi không ngờ sẽ được nghe trong đời:
“Con đặt thử coi.”
Tôi suýt rớt điện thoại.
Lần đầu đặt hàng, má căng thẳng hơn cả đám cưới con trai.
Tôi chọn mắm ruốc loại má thích, má ngồi sát bên, mắt dán vào màn hình như giám sát viên:
“Ủa, sao nó kêu nhập mã giảm giá? Mình có mã không con?”
“Dạ để con tìm,” tôi vừa nói vừa mở tab thứ ba mấy để kiếm mã freeship.
“Ê, hình kia nhìn đẹp hơn nè, có tem xanh nữa kìa. Shop này bán mắc hơn mà có được đổi trả không con?”
“Dạ có đổi trong bảy ngày lận má.”
Sau khi nhấn nút đặt hàng, má thở phào nhẹ nhõm như vừa ký hợp đồng vay ngân hàng.
Tôi thì mừng rỡ như vừa đưa được má từ thời đồ đá sang thời đại số.
Hai ngày sau, đơn hàng đến.
Tôi chưa kịp ra nhận thì thấy má chạy ra mở cửa nhanh hơn cả shipper. Bà bưng gói hàng như đang bưng quà cưới.
“Coi thử coi! Đúng loại má hay mua không?”
Tôi mở gói hàng ra, đưa hũ mắm ruốc cho má. Bà mở nắp, ngửi một cái rồi gật gù:
“Ừm! Đúng mùi rồi! Hũ này giống y chang mấy hũ ngoài chợ cô Tư bán.”
Linh từ đâu ló đầu ra, cười khúc khích:
“Chà chà, má mình giờ thành tín đồ Shopee rồi nha. Influencer công nghệ gọi tên má luôn đó.”
Má liếc nó một cái:
“Má đặt hàng kỹ lưỡng lắm, không có mua bậy bạ đâu nghen. Có kiểm tra, đọc đánh giá hết rồi.”
Tôi cười nhẹ, không nói gì.
Tối hôm đó, tôi tình cờ thấy má ngồi coi YouTube hướng dẫn... cách săn sale và nhập mã giảm giá.
Tới lúc đó tôi biết: lòng tin đã được gieo. Và má – người từng tuyên bố không bao giờ dính tới mấy cái điện thoại “xài rối rắm” – đã bước một chân vào thời đại số. Mà bước đầu... là từ hũ mắm ruốc.
Cũng nhờ đơn hàng đó, trong bữa cơm tối, má gắp thêm cho tôi một miếng cá. Lần đầu tiên. Chưa nhiều, nhưng cũng là bước tiến lớn trong sự nghiệp làm dâu của tôi.