Tôi phát hiện ra một sự thật quan trọng: mỗi gia đình đều có một thứ có thể khiến tất cả các thế hệ… cùng phát rồ.

Với gia đình chồng tôi, đó là karaoke.

Sau một tuần đi làm lại, tôi vừa mệt vừa vui. Mỗi tối về nhà, tôi chỉ mong được nghỉ ngơi một chút. Nhưng chiều thứ Bảy nọ, tôi vừa bước chân qua cửa, đã thấy nhà có gì đó... là lạ. Đèn trong phòng khách được tắt bớt, dàn loa kéo được kéo ra giữa nhà, micro sạc đầy pin, màn hình TV đang hiển thị danh sách bài hát với font chữ tím lè.

Chồng tôi – vẻ mặt phấn khởi – nói như tuyên bố một sự kiện mang tầm vóc quốc tế:

“Bắt đầu từ hôm nay, nhà mình tổ chức thi karaoke nội bộ. Mỗi tuần một đêm, có chia đội, có phần thưởng đàng hoàng!”

Tôi chưa kịp hoàn hồn thì má từ trong bếp bước ra, mặc áo thun, quấn khăn ngang trán, tay cầm... danh sách bài hát yêu thích in trên giấy A4.

“Má sẽ bắt đầu trước, mở hàng luôn. Bài 'Người đi xây hồ Kẻ Gỗ'. Mấy đứa chuẩn bị tinh thần nghe chưa.”

Tôi ngồi xuống ghế, trong đầu chỉ nghĩ đến... cái ly trà nóng và cái mền nhẹ. Nhưng giờ đây, tôi đang sắp phải chứng kiến má chồng... lên sân khấu.


Má cầm micro, chỉnh âm lượng, đưa tay lên làm hiệu: “Nhạc!”

Giai điệu vang lên. Má cất giọng.

Tôi không thể diễn tả chính xác má hát như thế nào, chỉ có thể nói là: nếu bài hát nguyên bản là một dòng sông êm ả, thì phiên bản má chồng tôi là một thác nước rầm rập... đổ ào ào không kiểm soát.

Mỗi lần cao trào, má đều nhắm mắt, đưa tay lên không trung như diva. Đặc biệt là đoạn “ta đi lên rừng, ta đi lên núi…”, má dậm chân theo nhịp, khiến chậu kiểng gần đó suýt ngã.

Ba thì ngồi kế bên, gật gù: “Bữa nay má tụi bây hát có lực hơn năm ngoái.”

Chồng tôi thì cười ngặt nghẽo, còn Linh thì tranh thủ quay clip:

“Trời ơi má ơi, má đừng giành spotlight với ca sĩ phòng trà nha má!”


Đến lượt ba, ông chọn bài remix: “Lý cây bông” phiên bản DJ.

Không ai tin nổi ông có thể hát kiểu… lắc đầu theo beat nhạc. Vậy mà ông làm thiệt. Ông không chỉ hát, mà còn nhún vai, gật gù theo kiểu… dân chơi U70.

Tôi nhìn sang má – tưởng sẽ la – nhưng không, má đang… vỗ tay cổ vũ.

Linh kéo tôi lại: “Chị dâu, nhà mình lạ lắm. Ngoài đời ai cũng nghiêm, mà vô karaoke là... không ai giống ai hết trơn!”

Tôi thầm gật đầu. Đúng là... không ai giống ai thật.


Tới lượt đội “vợ chồng trẻ” tụi tôi.

Chồng tôi chọn bài "Cô Thắm không về", kéo tôi lên hát song ca. Tôi vừa mệt vừa run, giọng run y như lông mi sắp rụng.

Hát chưa được nửa bài, tôi quên lời, ảnh hát lệch nhịp, má đứng dưới lầu hét lên:
“Đổi bài đi! Bài này không hợp phong thủy!”

Rốt cuộc tôi phải solo bài "Bèo dạt mây trôi" – vừa run vừa hát nhỏ xíu như tiếng mèo con. Ba giơ tay lên hỏi:

“Vậy là phần thi của Thảo đó hả?”

Tôi gật đầu. Má nhìn tôi, nói tỉnh bơ:

“Thôi kệ, có cố gắng là được rồi con.”


Sau một đêm ầm ĩ, ban giám khảo – tức ba chồng – tuyên bố kết quả:

“Phần trình diễn xuất sắc thuộc về… má tụi bây! Với màn thể hiện đầy nội lực, đánh thức luôn con mèo hàng xóm!”

Cả nhà vỗ tay rần rần, tôi cũng vỗ – phần vì vui, phần vì… hết hồn từ đầu đến cuối.

Má ôm phần thưởng: hủ dưa kiệu nhà làm, nói như nghệ sĩ nhận giải:

“Cảm ơn gia đình đã ủng hộ. Từ nhỏ tới lớn má chưa được thi hát lần nào, nay được rồi, má vui lắm.”

Tôi nhìn má, lần đầu tiên thấy bà... dễ thương theo kiểu rất riêng. Có gì đó giống con gái nhỏ lần đầu được đi diễn văn nghệ, vừa hãnh diện, vừa lúng túng, nhưng rất thật.

Tôi cười. Hóa ra, làm dâu không chỉ là rửa chén, nấu cơm, lau nhà.

Làm dâu cũng có thể là… đứng giữa sân nhà, cầm micro hát "Bèo dạt mây trôi" với má chồng trong tiếng hò reo của cả nhà.

Một chút lạc quẻ. Một chút sai tông.

Nhưng là một chút hạnh phúc – thật sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play