Trăng sáng, sao thưa.
Đêm hè trong khu vườn hoa vắng lặng chỉ còn vang vọng vài tiếng ve rồi cũng lặng đi như thể sợ phá vỡ sự tĩnh mịch.

Vân Thần vừa rửa mặt chải đầu xong thì được hạ nhân mang đến một chiếc áo lót bằng tơ lụa mới.
Chiếc áo này vốn dành riêng cho người sẽ thành thân với hắn trong tương lai. Mặc vào thấy vừa mềm mại, nhẹ nhàng lại toát lên vẻ thanh quý. Tuy theo lễ nghi thời này, nam nhân làm phu khi đêm hợp cẩn thường chỉ mặc áo mỏng giản dị, nhưng chiếc áo này lại mỏng đến mức khiến Vân Thần có cảm giác như không mặc gì. Ngồi trên giường hắn thấy mất tự nhiên, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Hắn cứ ngỡ Lâm Hướng Vãn có ý muốn cùng tắm bồn nước nóng, vì vậy hồi hộp suốt nửa ngày, không ngờ trong phòng lại có đến hai bồn riêng biệt.

Không biết tối nay nàng thích kiểu gì...
Nếu nàng có ý, hắn nên từ chối hay thuận theo? Nếu thuận theo, thì nên dè dặt hay táo bạo một chút?

Vân Thần ngồi trên giường một mình ngẩn ngơ suốt buổi, mặt cứ nóng bừng, tim đập loạn xạ. Trong đầu toàn những ý nghĩ chẳng đâu vào đâu, lại phải ngồi đây đợi chờ trong thấp thỏm, đợi đến mức không kiềm được mà nghĩ ngợi lung tung. Đến khi người kia thực sự xuất hiện, hắn cũng không biết nên làm gì nói gì cho phải.

Lâm Hướng Vãn tới muộn, không biết nàng đang làm gì? Vì sao tắm lâu đến thế?

“Xoạch ——” một tiếng vang nhẹ, cánh cửa gỗ dẫn ra bồn tắm nước nóng bị đẩy ra.
Cả người Vân Thần như đông cứng lại trong khoảnh khắc, máu như ngừng chảy. Ngón tay vô thức siết chặt lấy tấm đệm mỏng dưới người.

Lâm Hướng Vãn đóng cửa lại, trên vai vẫn còn khoác chiếc khăn tay đang lau những giọt nước còn đọng trên mái tóc. Nhìn thấy bóng dáng Vân Thần, nàng thoáng sửng sốt bước vội mấy bước về phía trước.

“Ngươi sao lại …”
Nàng khựng lại giữa chừng, rồi mới thấy rõ trên người Vân Thần là chiếc áo tơ mỏng đến mức gần như trong suốt, thậm chí còn mỏng hơn cả chiếc áo mà hắn từng mặc ở Giáo Phường Ty. Theo phản xạ nàng buột miệng hỏi: “Ngươi sao lại... ăn mặc thế này?”

“Không... không phải tướng quân sai người đưa đồ đến sao?” Vân Thần đỏ mặt, giọng nói cố tỏ ra ngây ngô mà như trêu chọc, ánh mắt cũng lấp lánh ý cười, dường như đang cố tình chọc nàng bối rối.

Lâm Hướng Vãn chợt nhớ ra — hôm nay nàng sai người đến chỗ phụ thân và huynh trưởng mượn tạm ít y phục vì không chuẩn bị đủ. Dự tính là mai sẽ đưa Vân Thần theo để may vài bộ vừa với dáng người hắn. Không ngờ đám hạ nhân lại mang đến loại y phục thế này, chẳng rõ là lấy nhầm hay cố ý.

Chẳng lẽ bọn họ cho rằng đêm nay nàng muốn cùng Vân Thần... hành phòng? Chỉ e ngay cả Vân Thần cũng đã hiểu lầm rồi?

“......”
Lâm Hướng Vãn nhìn dáng vẻ Vân Thần mặt đỏ tai hồng, trong lòng bất chợt dâng lên chút ý trêu chọc. Nàng đâu phải chưa từng gặp qua kiểu nam nhân ngây ngô, xấu hổ nhưng người này thì vẫn còn chưa làm gì cả vậy mà đã đỏ mặt đến thế rồi?

Huống hồ Vân Thần từng ở Giáo Phường Ty, ít nhiều cũng đã học qua vài phép tắc quy củ.

Lâm Hướng Vãn chậm rãi bước đến gần đứng bên cạnh Vân Thần. Làn da hắn trắng như tuyết, chỉ cần hơi thẹn một chút là cả người đã ửng hồng như phủ lên một lớp ánh sáng giống như say rượu. Hai tai hắn đỏ bừng đến mức tưởng chừng nhỏ máu.

Thấy nàng lại gần, Vân Thần khẩn trương đến mức vội vàng đứng lên, nhường phần trong giường cho nàng lễ phép nói:

“Tướng quân, mời.”

Lâm Hướng Vãn biết rõ ý hắn là mời nàng nằm vào trong, nhưng dáng vẻ lúng túng mà mê người kia thật khiến nàng khó mà không nổi tà tâm.

Nàng vốn là người có dục niệm mạnh, kiếp trước vì đủ loại nguyên nhân mà phải đè nén bản thân, nhưng bây giờ một mỹ nhân như thế ở ngay bên cạnh mà nàng thì lại đang ở độ tuổi huyết khí phương cương...

Lâm Hướng Vãn khẽ nhướng mày, làm như không có chuyện gì lướt qua người Vân Thần rồi nằm xuống bên trong giường.

Từ đầu đến cuối nàng chưa từng có ý định chiếm lấy Vân Thần. Mục đích của nàng chỉ là mượn hắn để chặn miệng Dương Cảnh Thiên, khiến Dương Giản không thể chen chân vào Lâm phủ. Đợi đến khi mọi việc êm xuôi, trong cảnh vinh hoa phú quý này nàng sẽ cho Vân Thần một khoản tiền đủ sống rồi thả hắn tự do.

Thế nhưng...
Nam nhân này rõ ràng còn non nớt vậy mà lại mang dáng vẻ khiến người khác thật khó mà kìm lòng.

Hắn chẳng qua mới mười bảy, mười tám tuổi thôi, dáng vẻ còn trẻ nhưng thân hình phát triển đến mức khiến người khác phải chú ý.

Nhớ kiếp trước, dù nàng cũng không phải người đứng đắn, tuổi cũng đã không còn trẻ nhưng vẫn không thể cưỡng lại sức hút của Vân Thần.

Lâm Hướng Vãn có chút hối hận, không hiểu sao mình lại chọn giữ bên cạnh một người như vậy, cuối cùng, cũng chỉ khiến bản thân phải chịu khổ.

Nghĩ vậy nàng liền dùng nội lực để kìm lại những ham muốn, quay đầu lại nhìn Vân Thần vẫn đứng yên ở chỗ cũ chưa tiến đến.

“Đừng sợ,” nàng dịu dàng nói, “Lại đây.”

Lâm Hướng vãn nằm nghiêng vươn tay về phía Vân Thần, mái tóc ướt rũ xuống vạt áo mỏng của nàng tạo nên vẻ đẹp vừa e ấp vừa quyến rũ.

Vân Thần chuẩn bị tinh thần, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào lòng bàn tay Lâm Hướng vãn, từ từ bò lên giường. Trên người hắn chiếc áo mỏng tang, khẽ cởi ra, dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa đầy mời gọi.

Lâm Hướng Vãn chỉ dám nhìn sơ qua, cẩn thận để không thấy rõ phần nhạy cảm của hắn.

Chiếc áo này thật sự mỏng quá đáng.

Lâm Hướng Vãn giữ nguyên tư thế, Vân Thần bò lên giường, đặt đầu gối lên người nàng rồi vòng tay ôm lấy. Nàng nhẹ nhàng bao bọc lấy hắn nên Vân Thần lập tức áp sát vào nàng.

Ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm khiến Vân Thần không khỏi ngượng ngùng đành cúi xuống. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Trên người Tướng quân thật sự có mùi hương rất dễ chịu.”

Lâm Hướng Vãn nhìn Vân Thần, thấy hắn không phản kháng mà có vẻ không thoải mái liền cười nhẹ rồi nói: “Phụ thân nói rồi, ngươi không cần quá để ý, cũng không có ý định làm tổn thương ngươi đâu.”

Nghĩ một lát nàng lại thêm lời: “Dù thế nào đi nữa ngươi vẫn là chính phu do ta chọn lựa. Sau này cứ yên tâm ở trong phủ dưỡng thương, bên ngoài mọi chuyện đã có ta lo.”

Vân Thần lặng lẽ nghe, trong lòng thầm vui mừng trước những lời ấy rồi liếc mắt nhìn về phía đám mây.

Hắn vốn là người trọng sinh, biết rõ Minh Trì như dao găm đâm vào lòng, chắc chắn không nương tay với hắn. Nhưng Lâm Hướng Vãn lại vì hắn mà trấn an, gọi hắn là người được nhận định...

Lâm Hướng Vãn chờ đợi nửa ngày không thấy phản hồi, cúi đầu chỉ nhìn thấy đầu hắn cúi thật sâu, khuôn mặt không rõ ràng, nàng đoán Vân Thần có lẽ đã ngủ, cũng vừa hay đôi mắt nàng mệt mỏi.

Nghe tiếng thở đều đặn từ đỉnh đầu, Vân Thần chậm rãi ngẩng đầu, bò lên người nàng. Hắn mím môi, ánh mắt trong veo chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của Lâm Hướng Vãn một lúc rồi cúi xuống, nhẹ nhàng cắn nhẹ đầu mũi nàng.

Năm Càn Hòa thứ mười một, Lâm Hướng Vãn mới chỉ 18 tuổi.

Thế nhưng đến năm nay, hắn đã bước sang tuổi 21.

 ★

Chủ nhân của Lâm phủ — Lâm Thư tướng quân một tháng trước đã cùng quân Bình Dương diệt phỉ, ít ngày nữa sẽ trở về.

Chỉ trong một buổi tối, tin tức về thiếu tướng quân Lâm Hướng Vãn từ Giáo Phường Tư mang theo một tiểu quan trở về đã làm dư luận xôn xao, lời ra tiếng vào đủ cả.

Minh Trì vốn đã có ý kiến về việc này lại thấy Lâm Hướng Vãn rêu rao khắp nơi, dù ăn sáng vẫn giữ vẻ mặt vững vàng, ăn cũng không nhiều.

Lâm Hướng Vãn lo lắng cho phụ thân, bưng chén bột củ sen bánh trôi đưa lên trước mặt ông nói: “Phụ thuân ăn chút đi. Mẫu thân không có ở phủ mấy ngày này phụ thân hao gầy nhiều lắm, nếu lúc đó mẫu thân về mà phụ thân mệt thì làm sao được.”

“Ngươi đang nói gì thế!” Minh Trì quay đầu, chợt hiểu ý, tức giận đứng dậy, suýt chút nữa quăng nát chén bột củ sen bánh trôi, ánh mắt đỏ hoe giận dữ nhìn nàng.

Lâm Hướng Vãn không ngại, khẽ cười rồi vội xin lỗi: “Nữ nhi sai rồi, không biết điều phụ thân đừng giận. Đây, món này ngon lắm phụ thân xem thử đi?”

Minh Trì cau mày rồi ngồi xuống không nói gì, Lâm Hướng Vãn lấy đũa gắp đồ ăn đưa cho ông, tỏ vẻ ngoan ngoãn không nói lời nào nữa.

Phụ thân nàng thật kỳ lạ, trước mặt người ngoài luôn giữ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, không thừa lời nói nhưng với ca ca nàng thì lại nhẹ nhàng ôn tồn, cùng nhau đánh cờ, thưởng trà, trải qua những tháng năm yên ả.

Còn khi trở về bên nàng phụ thân lại rất dễ nổi giận, giống như một con mèo lông dựng đứng khiến nàng thường xuyên nói năng thiếu suy nghĩ…

Không biết trước mặt mẫu thân, phụ thân sẽ là người như thế nào.

Kiếp trước nàng cũng không để ý mấy chuyện này.

Nàng chỉ nhớ rõ phụ thân từng bị treo cổ bởi kẻ nào đó, lúc được tìm thấy trên cổ còn vết thâm tím đen nhìn thật kinh khủng.

Cảnh diệt môn của Lâm phủ như bóng ma ám ảnh nàng, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh mẫu thân chết trận sa trường với ánh mắt u tối, phụ thân chết thảm, các hạ nhân vì chống đối mà bị tra tấn trong nội phủ, còn có cả ca ca...

“Bịch!” Một tiếng, ly trong tay Lâm Hướng Vãn bị bóp vỡ.

Ngồi bên cạnh, Lâm Dục hoảng hốt vội cầm tay nàng kiểm tra: “Có bị thương không?”

“Không đâu.” Lâm Hướng Vãn cười, lắc đầu, nhìn ánh mắt kỳ quái của Minh Trì rồi bình thản nói: “Ly này chất lượng không tốt nên dễ vỡ thôi.”

“A Vãn.” Lâm Dục lo lắng nhìn nàng, “Muội sao vậy? Từ hôm qua tới giờ cứ thất thần thế này, có chuyện gì sao? Nói với ca ca đi.”

“Không có đâu.” Lâm Hướng Vãn cười khẽ thể hiện nét ngây thơ đúng tuổi 18 nói: “Ca ca huynh xem, cái ly này chất lượng thật sự kém.”

Nói xong nàng lại bóp nát cái ly trước mặt Lâm Dục.

Lâm Dục chỉ biết im lặng.

Bầu không khí trên bàn có chút ngượng ngùng, nhưng ngay sau đó một gã sai vặt từ phủ uyển chạy tới thính đường báo: “Chính phu, Dương Thiên Hộ đến.”

Người đến không phải để cầu kiến mà đã nói trước rằng đang đợi ở phòng khách.

Lâm Hướng Vãn trầm ngâm, dù Cẩm Y Vệ hiện giờ quyền cao chức trọng nhưng cũng không phải ai cũng có thể bị họ coi thường.

Minh Trì gật đầu, liếc nhìn sắc mặt không mấy dễ chịu của Lâm Hướng Vãn rồi chậm rãi nói: “Mang khăn che mặt đến cho ta.”

“Phụ thân muốn đi gặp nàng sao?” Lâm Hướng Vãn dò hỏi, trong lòng hơi lo lắng.

Trong mắt nàng, phía sau Hứa Như Lương cùng đám chó săn đều là những người nguy hiểm, còn phụ thân nàng thì như con dê hiền lành, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể che giấu nhiều nguy cơ.

Minh Trì lạnh lùng liếc nàng một cái: “Không đi gặp thì làm sao từ chối được người ta?”

Lâm Hướng Vãn thở dài buông đũa xuống: “Ta đi thay y phục, chuẩn bị lễ nghi rồi sẽ nói chuyện với nàng.”

Nàng đã làm ra chuyện lớn đến vậy, Vân Thần đến giờ vẫn còn ngủ trên giường nàng. Cả kinh thành và vùng lân cận đều đang bàn tán sôi nổi, nói nàng Lâm Hướng Vãn hành xử thiếu chuẩn mực. Ấy vậy mà Dương Cảnh Thiên vẫn còn mặt dày tới phủ để bàn chuyện cưới hỏi.

Lâm Hướng Vãn thở dài một hơi, thay bộ kỵ phục màu đen rồi nhanh chóng đi về phía phòng khách.

Dương Cảnh Thiên hôm nay đến trong bộ quan phục chỉnh tề. Bà ta mặc áo choàng tuyết trắng thêu mây lượn của Cẩm Y Vệ, mang giày quan ngũ phẩm mới cứng trông chẳng khác gì đang đi thi hành công vụ.

Lâm Hướng Vãn đứng sau cánh cửa hông liếc mắt vào trong nhìn Dương Cảnh Thiên, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét.

Bọn hạ nhân nhanh chóng dâng trà bánh. Dương Cảnh Thiên vẻ mặt ngạo mạn liếc Minh Trì một cái rồi chỉ hơi cúi người ôm quyền lấy lệ coi như đã làm lễ chào.

Theo quy định trong luật lệ triều đình, Hộ Quốc tướng quân phủ là chức quan chính nhất phẩm, trong khi chức Thiên hộ của Cẩm Y Vệ chỉ thuộc chính ngũ phẩm – chênh lệch rất lớn. Với thứ bậc ấy Dương Cảnh Thiên lẽ ra phải hành lễ quỳ lạy trước Minh Trì, là chính phu của Tướng quân.

Tuy Dương Cảnh Thiên hành xử ngạo mạn như thế nhưng cũng không phải không có lý do. Một phần nguyên nhân là bởi đất nước hiện tại đang thái bình thịnh trị. Triều đình Lương quốc đã mười năm không xảy ra biến động lớn, các võ quan phần lớn đều bị gác lại không mấy trọng dụng, trong triều thì chuộng văn xem thường võ – chuyện đã trở nên quá quen thuộc.

Nếu không phải vậy thì chuyện tiêu diệt phỉ ở Thanh Chước Sơn vốn là việc nhỏ đã không đến mức phải điều động mẫu thân của Lâm Hướng Vãn là Lâm Thư đi làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play