Càn Hòa năm thứ mười chín.
Cuối thu.
Gió thu rít qua từng ngõ nhỏ kinh thành cuốn theo những lớp lá úa phủ đầy sân. Trên bầu trời u ám, mây đen chập chùng kéo đến, tiếng sấm dội vang như báo hiệu một cơn mưa lớn sắp trút xuống.
Trước phủ Hộ Quốc tướng quân hai con sư tử đá đã phủ bụi, sắc đá xám xịt không còn ánh uy nghi năm nào. Tấm biển gỗ mạ vàng phía trên cổng lớn bị đập vỡ, những mảnh vụn văng tung tóe, sắc vàng cũng hoen ố.
Bên trong đại viện, Lâm Hướng Vãn - trưởng nữ của Hộ Quốc tướng quân ánh mắt đỏ rực như lửa cháy tràn ngập sát ý. Nàng nghiến răng nhìn chằm chằm đám Cẩm Y Vệ đang vây quanh. Trên bàn đá phía trước, một mảnh giấy vàng mỏng bị gió thổi bay chỉ còn lờ mờ dòng chữ viết vội nguệch ngoạc: “Tướng quân tử trận! Thiến đảng một tay che trời! Chạy mau!”
Chưa kịp tiêu hủy bức thư, cửa viện đã bị phá tung. Đám Cẩm Y Vệ xông vào không một lời hỏi han, vừa thấy người liền xuống tay. Lâm Hướng Vãn dốc hết sức phản kháng nhưng cuối cùng cũng bị khuất phục.
Toàn bộ phủ đệ bị đồ sát chỉ còn lại mình nàng là người sống sót cuối cùng.
Phụ thân nàng, đường đường là chính phu của Hộ Quốc tướng quân phủ, vậy mà lại bị một kẻ vô danh trong Cẩm Y Vệ bóp cổ đến chết ngay trước mắt mọi người!
Lâm Hướng Vãn quỳ gối giữa sân, hai mắt đỏ au như muốn rỉ máu.
Nàng đã cạn kiệt sức lực bị mấy tên thị vệ đè chặt xuống đất. Lồng ngực phập phồng, cổ họng nghẹn lại không còn nói thành lời.
Nàng khẽ cười lạnh, ánh mắt nhìn qua cánh cổng phủ đang rộng mở.
Nàng không cần đoán cũng biết — Cẩm Y Vệ chỉ là quân cờ, là lũ chó săn mặc áo gấm. Có thể điều động cả Phi Ngư Vệ, chỉ có thể là kẻ ấy.
“Thiếu tướng quân vẫn chưa chịu khuất phục sao?”
Một giọng nói âm nhu, mềm mại như lụa nhưng mang theo sát khí vô hình vang lên giữa màn mưa lất phất.
Theo tiếng nói một bóng người thản nhiên bước vào sân, từng bước khoan thai như đang thưởng ngoạn một bức tranh đẹp.
Kẻ đó khoác trên mình áo trường bào thêu vân văn màu thanh trà, đầu đội mũ cánh chuồn khảm phỉ thúy thượng phẩm. Ánh mắt chứa tia cười nhàn nhạt dừng lại trên gương mặt đầy oán độc của Lâm Hướng Vãn - Hứa Như Lương.
Đứng đầu thiến đảng, kẻ được hoàng đế Trần Nhuế vô cùng sủng ái. Hắn dùng dung mạo tuyệt diễm để lấy lòng thiên tử, chẳng mấy năm đã quyền khuynh triều chính, lời nói có thể định sinh tử của trăm quan.
Cái chết của mẫu thân nàng – nữ tướng Lâm thị nơi sa trường chính là bút tích của hắn.
Hôm nay đến lượt phụ thân nàng bỏ mạng, Lâm phủ bị diệt môn. Mà kẻ chủ mưu lại đang ung dung đứng trước mặt như đang thưởng thức một màn hí kịch do chính tay mình đạo diễn.
Lâm Hướng Vãn nghiến răng đến bật máu. Bị trói gô, tay chân không nhúc nhích được nàng vẫn gồng mình chống lại áp lực, ánh mắt oán hận như muốn đốt cháy kẻ trước mặt.
“Hứa Như Lương…” nàng phun ra một ngụm máu bầm, khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ “Ngươi dùng thứ thủ đoạn bẩn thỉu hãm hại Lâm gia ta, rồi sẽ có ngày... chết không toàn thây!”
Hứa Như Lương khẽ cười, giọng điệu nhẹ bẫng như gió thoảng, dường như không bị lay động chút nào bởi tiếng gào phẫn nộ của Lâm Hướng Vãn.
Hắn nhàn nhã vỗ tay. Ngay sau đó mấy tên Cẩm Y Vệ lập tức áp giải một người vào sân.
Người nọ toàn thân quần áo tơi tả, lộ cả thân dưới, tóc tai rối bời, che gần kín khuôn mặt. Trên người hắn là những vết cào xước, bầm tím loang lổ, từ ngực kéo dài đến đùi, rõ ràng từng bị làm nhục thê thảm.
Lâm Hướng Vãn quỳ trên nền đất lạnh, ánh mắt trừng lớn đến mức tròng mắt như nứt ra, dòng máu trong người phút chốc đông cứng.
“Vén tóc hắn lên,” Hứa Như Lương ngồi xuống ghế, giọng cười khẽ vang, ánh mắt sâu không lường được, “Để thiếu tướng quân nhìn cho rõ.”
Một tầng bất an dữ dội ập đến khiến trái tim Lâm Hướng Vãn siết chặt.
Chỉ thấy một tên Cẩm Y Vệ bước tới, tàn nhẫn túm tóc người kia, giật mạnh lên — để lộ một khuôn mặt quen thuộc đến tê tâm liệt phế.
Đó là ca ca nàng – Lâm Dục.
“KHÔNG!!!”
Lâm Hướng Vãn gào lên khản giọng, lệ trào ra như vỡ đê, “Hứa Như Lương! Ngươi đã làm gì huynh trưởng ta?!”
Lâm Dục, quý quân của hoàng đế Trần Nhuế, được sủng ái nhiều năm là thân ca ca ruột thịt của nàng. Vậy mà nay...
Một hoạn quan như Hứa Như Lương – hắn lấy tư cách gì, dựa vào đâu dám làm nhục huynh nàng?
Hứa Như Lương cong môi, ánh mắt điên cuồng lóe sáng: “Lâm quý quân là bệ hạ ban cho ta.”
Hắn chậm rãi nói như thể chỉ kể một chuyện nhỏ nhặt: “Dưới tay ta có hàng chục người, ai nấy đều ngưỡng mộ phong tư của Lâm quý quân. Ta chẳng qua là... cho họ như nguyện mà thôi.”
Lâm Hướng Vãn run rẩy, tuyệt vọng giãy giụa nhưng thân thể đã kiệt sức, vừa vùng vẫy liền bị đè gục xuống lần nữa.
Máu và nước mắt hòa lẫn tràn xuống gương mặt nàng, rát bỏng, nhục nhã.
Nàng không thể tin được.
Huynh trưởng nàng dù không còn được sủng như trước nhưng đã từng là bạn gối chăn bảy năm của hoàng đế! Trần Nhuế sao có thể nhẫn tâm đem y ném cho Hứa Như Lương làm nhục?
Rồi nàng nhìn thấy phượng lệnh bằng vàng ròng nằm trong tay Hứa Như Lương.
Phượng lệnh giả, như thấy thiên tử.
Có phượng lệnh, lời hắn là thánh chỉ.
Không cho nàng thêm thời gian suy nghĩ, Hứa Như Lương phất nhẹ tay.
Một âm thanh “xoẹt” lạnh người vang lên, y phục rách nát trên người Lâm Dục bị xé toạc hoàn toàn. Y bị lôi về góc sân, ép xuống nền đất bởi mấy tên Cẩm Y Vệ ánh mắt đỏ ngầu như thú dữ.
Thứ gì sắp xảy ra không cần nhìn cũng biết.
“Không! Không được!!!”
Lâm Hướng Vãn điên cuồng gào lên, tiếng thét xé rách cổ họng. Nàng như phát cuồng, bò đến, quỳ mọp dưới chân Hứa Như Lương, không còn tự tôn, không còn khí tiết, chỉ còn duy nhất một lời khẩn cầu:
“Ngươi muốn làm gì ta cũng được! Nhưng xin đừng... đừng như vậy với ca ca ta! Ta cầu xin ngươi!”
Hứa Như Lương chỉ lạnh lùng nhìn nàng môi nhếch lên một nụ cười khoái trá. Hắn không hề có ý định dừng lại.
Ở một góc sân, giọng nói trầm lặng của Lâm Dục vang lên: “A Vãn... đừng nhìn ta.”
Giọng nói hắn bình tĩnh đến lạ, thậm chí còn vắng lặng khiến tim Lâm Hướng Vãn như bị bóp nghẹt.
Huynh nàng – đã sớm bị làm nhục không biết bao nhiêu lần.
Thêm một lần... thì còn gì để mất nữa?
Lâm Hướng Vãn gục xuống.
Trước mắt nàng là một màn mưa xám xịt, sấm chớp vang trời, cả thế gian như đang khóc than cùng nàng.
Lâm gia... rốt cuộc đã phạm phải tội lỗi gì... để phải chịu kết cục này?
Hứa Như Lương đứng dậy, vẻ mặt lạnh như băng. Hắn phất tay, lệnh một tên thị vệ rút kiếm.
Thanh trường kiếm sáng loáng mang theo khí lạnh thấu xương rạch mạnh xuống...
Từ ngực đến bụng nàng máu tươi phun trào.
Trong nháy mắt Lâm Hướng Vãn gục xuống, đôi mắt mở lớn nhìn lên bầu trời sấm chớp, giống hệt ánh mắt khi nàng nhìn thấy huynh trưởng bị làm nhục.
Cùng lúc đó, tiếng hét cuối cùng vang vọng trong gió thu lạnh lẽo...
Phủ Hộ Quốc Tướng Quân – diệt môn.
......
“Không!!!”
Một tiếng hét đầy hoảng loạn vang lên, Lâm Hướng Vãn bỗng dưng ngồi bật dậy từ giường, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, từng giọt lớn chảy dọc theo trán thấm ướt lớp áo lót mỏng manh trên người nàng.
Ngoài khung cửa tiếng chim tước hót trong trẻo, rừng trúc xanh biếc mát rượi. Phòng ngủ bài trí thanh nhã, cảnh vật xung quanh vô cùng quen thuộc, như đã từng in sâu trong ký ức.
Lâm Hướng Vãn lặng người một lúc.
Nàng đưa tay chạm lên ngực — vết đau như lưỡi kiếm xuyên qua da thịt vẫn còn như in trong trí nhớ, thế nhưng trên người nàng lúc này hoàn toàn lành lặn, thậm chí không có lấy một vết sẹo.
Chuyện gì đang xảy ra?
Nàng đảo mắt nhìn quanh, dường như... đây là Thổi Hoa Tiểu Uyển – nơi nghỉ mát của Lâm phủ mỗi độ hè sang. Nhưng nàng đã chết rồi kia mà? Là ai đã cứu nàng?
Trong cơn hoang mang nàng vô thức đưa tay dụi mũi. Một hương thơm nhàn nhạt thoảng qua — mùi hoa sơn chi.
Cuối thu... làm gì có hoa sơn chi nở?
Nàng càng thêm nghi hoặc, cảm thấy tất cả đều có chút... sai lạ.
Rồi nàng nghe thấy tiếng chén chạm nhau khẽ vang vọng từ hướng rừng trúc, cùng tiếng trò chuyện trầm ổn và ôn hòa. Nàng bước ra khỏi phòng theo con đường đá xanh trong rừng trúc dẫn tới một gian đình hóng gió quen thuộc.
Nơi ấy trong ánh nắng dịu nhẹ, có hai người đang ngồi —
Một người trầm ổn, mang khí chất của một bậc quân tử, người kia dung mạo thanh tú, mày kiếm mắt sáng.
Là phụ thân nàng — Minh Trì.
Và ca ca nàng — Lâm Dục.
Cả người Lâm Hướng Vãn run lên.
Hai mắt nàng lập tức đỏ hoe, nước mắt rơi xuống không kìm được.
Hai người trong đình cũng đã phát hiện ra nàng. Cả hai đồng thanh gọi: “A Vãn tỉnh rồi à?”
“Như thế nào lại khóc?” – Lâm Dục nhanh chóng bước tới dịu dàng lau nước mắt cho nàng, dắt tay nàng tiến về phía đình hóng gió.
Phụ thân nàng — Minh Trì là người đứng đầu phủ Hộ Quốc tướng quân.
Ông xuất thân từ Minh gia, một trong Thất đại thế tộc tại kinh thành, gia tộc vốn nổi danh là học phái truyền đời, danh sư trải khắp các châu quận. Minh Trì bản thân cũng là người thông minh hiểu lễ, cẩn trọng giữ khuôn phép, dạy con vô cùng nghiêm khắc.
Đối với Lâm Dục — trưởng tử nhã nhặn, ông luôn nhu hòa.
Nhưng với Lâm Hướng Vãn — đứa con gái sẽ kế thừa tướng vị, ông luôn nghiêm khắc đến cực điểm.
Lúc này Minh Trì từ xa liếc thấy mắt nàng còn đẫm lệ thần sắc liền trầm xuống: “Đã là cô nương mười tám tuổi, sao lại khóc lóc om sòm, mất thể thống.”
Lâm Dục vội vã đỡ lời, nở nụ cười: “Phụ thân trách gì muội ấy? Nhìn A Vãn thế này, rõ ràng là gặp ác mộng thôi mà.”
Nhưng Lâm Hướng Vãn nghe đến đó thì bỗng khựng lại.
Mười tám tuổi?
Không đúng... nàng rõ ràng đã hai mươi lăm tuổi!
Bước chân đến gần đình hóng gió nàng chợt nhận ra một điều: Thân hình nàng nhỏ nhắn hơn trước. Phụ thân và huynh trưởng cũng trông trẻ hơn rất nhiều.
Nàng sững người — rồi một suy nghĩ điên cuồng bỗng trào dâng:
Chẳng lẽ... nàng đã trọng sinh?
Trở lại bảy năm trước?!
Những ký ức đau đớn đó — Lâm phủ diệt môn, huynh trưởng bị làm nhục, bản thân bị đâm chết — sao có thể là một giấc mơ?
Chúng quá rõ ràng, quá chân thật, không thể là mộng.
Chỉ có một khả năng: Nàng thật sự đã sống lại.
Trong lúc còn đang thất thần, nàng đã được dắt ngồi xuống. Một chén trà xanh thoang thoảng hương trúc được đưa tới trước mặt.
“Ca con châm trà cho con, sao không nhận?” – giọng phụ thân nghiêm khắc cất lên như bao lần năm xưa ông vẫn răn dạy.
Lời trách mắng ấy năm xưa nàng đã từng nghe đến phát chán. Nhưng hôm nay sau tất cả những mất mát đau đớn, được nghe lại giọng phụ thân còn sống lại gần gũi đến vậy, nàng bỗng thấy cay cay nơi sống mũi.
Nàng cười nhẹ, đặt chén trà xuống rồi nhào vào lòng Minh Trì, ôm chặt ông.
Từ năm nàng mười tuổi phụ thân con đã chỉ còn lễ nghi xa cách chưa từng gần gũi như thế này. Minh Trì là người luôn giữ phép tắc, sau khi nữ nhi trưởng thành lại càng kiêng kị tiếp xúc thân mật.
Ông giật mình thân thể cứng đờ. Nhưng Lâm Hướng Vãn không cho ông thời gian phản ứng, chỉ siết chặt một chút rồi buông lỏng không để phụ thân khó xử.
Nàng nghẹn ngào nghĩ:
Không sao cả. Dù chỉ ôm được một lần cũng đủ để khắc cốt ghi tâm.
Lâm Hướng Vãn lau nước mắt, ánh mắt trở nên kiên định.
Nàng đã trọng sinh.
Trở về năm mười tám tuổi.
Lần này nàng sẽ không để Lâm gia rơi vào kết cục như kiếp trước.
Những kẻ đã nhúng tay vào máu người thân nàng… từng tên, từng tên, nàng đều sẽ khiến chúng phải trả giá!