Tiếng huyên náo bên ngoài Đại lao Kinh sư An phủ sứ xé toạc màn tĩnh lặng, đánh thức Trần Thủ Độ. Ông đau đớn chống tay ngồi dậy. Lưng ông kêu răng rắc như cành khô gãy. Căn biệt lao ẩm thấp, nồng nặc mùi rơm cũ và đá mốc. Giường rải một lớp rơm mỏng. Bên trên là tấm chiếu sạch sẽ nhưng sờn rách, chẳng thể so với chiếc giường lộng lẫy ông từng nằm ở phủ Thái phó. Dẫu vậy, nó vẫn là chút nhân từ cuối cùng dành cho kẻ sa cơ.
Ánh nắng chiều nhợt nhạt xuyên qua ô lấy sáng nhỏ xíu, chỉ bằng bàn tay, gắn song sắt trên bức tường cao năm trượng. Ánh sáng yếu ớt hắt xuống sàn đá lạnh lẽo, như giễu cợt kế sách sơ hở đã đẩy ông vào cảnh tù đày và cả gia tộc họ Trần vào cảnh sa cơ.
Trần Thủ Độ khẽ nhếch mép, nụ cười cay đắng. Phàm là phận tôi đòi, dù quyền cao chức trọng đến đâu, vẫn chỉ là con sâu cái kiến trước thiên tử. Thỏ chết, cung gãy. Sai lầm, trả giá. Định mệnh của ông đã được viết sẵn, như dòng mực khô trên giấy dó.
Tiếng loảng xoảng vang lên ngoài cửa sắt. Cánh cửa nặng nề bật mở, để lộ viên Ngục lại, bưng một chiếc khay gỗ bước vào. Trên khay là một chiếc bánh chưng gói lá dong, một bình trà gốm thô và một cái chén sứt mẻ. Ông ta đặt khay trước mặt Trần Thủ Độ, ánh mắt lảng tránh, rồi lùi ra, khép hờ cánh cửa.
"Thái phó, mời ngài dùng bữa chiều. Cả ngày nay chắc ngài chưa ăn gì," viên Ngục lại nói, giọng đều đều, như thể lặp lại lời này hàng trăm lần trong đời.
"Kinh sư đang huyên náo chuyện gì? Thánh thượng thắng ván Cờ người rồi sao?" Trần Thủ Độ hỏi, giọng ông sắc lạnh, dù đôi mắt mệt mỏi ánh lên tia tinh anh của một võ quan đầu triều.
"Bẩm, hạ quan không biết. Chức trách của hạ quan chỉ là canh gác đại lao." Viên Ngục lại cúi đầu, giọng run nhẹ, như sợ hãi uy quyền còn sót lại của ông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT