Sân rồng trước điện Thái Hoà lại rộn ràng. Ánh nắng buổi trưa cuối xuân như dát vàng thềm đá. Hai viên thái giám, đôi lọng vàng mới căng lụa Thổ Lỗi trên tay, đứng đằng sau. Ván cờ tướng cuối cùng. Ván cờ định mệnh, vang vọng giữa trời đất. Vua Lý Thánh Tông cầm quân đen. Chế Củ - quân đỏ - đi trước.
Dưới con mắt của Chế Củ, ván cờ này không chỉ là một ván cờ bình thường mà là một chiến trường thiêng liêng, nơi mỗi nước cờ là một quyết định, mỗi quân cờ là một đạo quân. Mỗi quyết định không chỉ là lằn ranh giữa vinh quang và thất bại mà còn là ranh giới giữa sự sống và cái chết. Ông phải thắng ván cờ này. Chỉ có thắng ông mới cứu được binh lính của ông ở trận Cờ người. Nó sẽ không thể xảy ra nếu ông thắng.
Ánh nắng cuối xuân chiếu rọi, dát vàng lên thềm đá, biến khung cảnh cuộc cờ thành một bức tranh lộng lẫy, nơi ông đối đầu với Lý Thánh Tông, bậc đế vương của Đại Việt, mang trong mình khí chất của rồng, sự thẳng thắn của một bậc minh quân và sắc sảo của một chiến lược gia lỗi lạc. Trên khán đài, bá quan văn võ như đàn phượng tung cánh, dưới mặt đất, quân đội Đại Việt như hổ đói rình mồi - mười lăm quân sỹ Champa của ông - chứng nhân cho ván cờ định mệnh.
Chế Củ dằn mạnh quân đỏ xuống bàn cờ dát vàng đi nước chiếm tiên. Ông khai cuộc bằng Pháo đầu, giống Lý Thánh Tông ở ván trước. Ông cảm nhận nhịp đập trái tim mình hòa cùng sóng biển vỗ chân đèo Cả. Nước cờ ấy không chỉ là một động thái chiến thuật mà là lời tuyên ngôn của một vương quốc bất khuất. Pháo đỏ, viên đạn đại bác đỏ lửa từ những chiến thuyền Champa, nhắm thẳng vào trung tâm bàn cờ, như muốn xuyên thủng bức tường phòng ngự của đối phương. Trong tâm trí ông, hình ảnh những viên đạn đại bác cháy bỏng từ bờ biển quê hương lao vút về những chiến thuyền Đại Việt ở phía bắc hiện lên rõ nét, mang theo ý chỉ bảo vệ quê hương cháy bỏng của Champa.
Nhưng, Lý Thánh Tông, với ánh mắt điềm tĩnh và nụ cười kín đáo, đáp lại bằng bình phong Mã. Hai con Mã đen, như những chiến mã Đại Việt sừng sững trước thành lũy, không hề nao núng trước những viên đạn đại bác từ Pháo đỏ.
Chế Củ cảm nhận được sự vững chãi trong nước cờ ấy. Một lời khẳng định rằng Đại Việt không dễ bị khuất phục. Ông siết chặt tay. Mồ hôi đổ ra thấm ướt lòng bàn tay, nhưng ánh mắt ông không rời bàn cờ. Ván cờ này không chỉ là một cuộc chơi, mà là một trận chiến danh dự giữa hai vương quốc.
Không chùn bước, Chế Củ xuất hai Mã đỏ, đưa Xe ra hà như những chiến xa lăn bánh trên chiến trường, đè bẹp mọi chướng ngại. Ông hình dung quân đội Champa tiến lên, khí thế tựa sóng thần, sẵn sàng nghiền nát mọi trở ngại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play