Nhà chứa củi của Tiêu phủ nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong phủ.

Khi Tiêu Cửu Linh dẫn theo Thanh Thược đến đó, chỉ có hai bà lão ngồi trước cửa viện.

Xem ra, hẳn là người do Nghiêm thị phái tới để trông chừng Tiêu Khinh Nhược.

“Đại tiểu thư!”

Hai bà lão nhìn thấy Tiêu Cửu Linh thì kinh ngạc đứng dậy.

"Không cần đa lễ, ta chỉ đến thăm muội muội." Tiêu Cửu Linh giữ vẻ dịu dàng như thường.

Hai bà tử khó xử nhìn nhau.

"Việc này... Đại tiểu thư, phu nhân đã dặn ai cũng không được đến thăm Nhị tiểu thư." Một bà tử lên tiếng.

Tiêu Cửu Linh giả vờ thất vọng, giọng nhẹ nhàng: “Muội muội tuy có lỗi, nhưng dù sao cũng là con của phụ mẫu. Mẫu thân phạt muội ấy tự nhiên là vì muốn tốt cho muội, nhưng nếu ta, với vai trò là đích tỷ, lại làm ngơ chẳng đoái hoài gì thì thật không phải. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không trái lệnh mẫu thân, chỉ muốn nhìn muội ấy một chút. Nếu có thể khuyên muội ấy quay đầu, chẳng phải cũng giúp mẫu thân bớt lo sao?”

Hai bà tử canh cửa bị Tiêu Cửu Linh thuyết phục, liền nhường đường.

Tiêu Cửu Linh để Thanh Thược đứng chờ bên ngoài, một mình bước vào nhà chứa củi.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, khi nhìn thấy Tiêu Khinh Nhược ngã gục trên nền đất, Tiêu Cửu Linh như nhìn thấy chính mình của kiếp trước.

“Là ngươi?”

“Ngươi đến để cười nhạo ta!”

Tiêu Khinh Nhược nghe thấy tiếng mở cửa thì yếu ớt ngẩng đầu lên, mở mắt.

Nhưng khi nhận ra đó là Tiêu Cửu Linh, sự yếu đuối trong mắt nàng ta dường như giảm đi vài phần, giọng nói trở nên sắc bén, chói tai.

"Muội nói gì vậy? Sao tỷ lại đến để cười nhạo muội chứ?" Tiêu Cửu Linh nhìn nàng ta với vẻ mặt cực kỳ ngây thơ.

Tuy nhiên, trong lòng nàng lại tự nhủ: Đúng thế, ta đến đây là để xem trò cười của ngươi.

Thấy ngươi chật vật như hiện tại, ta thực sự rất vui.

"Hừ, đừng có ở đây giả vờ giả vịt. Hàn lang nói chính ngươi đã sai người dẫn hắn đến gặp ta. Còn chuyện mẫu thân biết, cũng là do ngươi đi mật báo phải không?" Tiêu Khinh Nhược nghiến răng nói.

Tiêu Cửu Linh chậm rãi lắc đầu: “Muội hiểu lầm ta rồi. Chính vị Hàn lang của muội bảo sẽ mang hoa đến tặng muội, ta chỉ e rằng đám hạ nhân đặt chậu hoa bừa bãi khiến muội phật ý, nên mới để người dẫn hắn đến gặp muội hỏi cho rõ. Ta đâu biết muội và hắn lại có mối quan hệ như vậy?”

“Chuyện mẫu thân nổi giận kéo người đến từ đường, khi đó ta còn không biết đã xảy ra chuyện gì, sao có thể là ta tố cáo?”

Tiêu Cửu Linh nói đầy chắc chắn, khiến nghi ngờ trong lòng Tiêu Khinh Nhược dần nguôi đi.

"Ngươi thật sự không quen biết Hàn lang? Cũng không phải ngươi tố cáo với mẫu thân?" Tiêu Khinh Nhược hỏi.

Ánh mắt Tiêu Cửu Linh vô cùng ngay thẳng: “Đương nhiên. Nếu muội không tin, đợi rời khỏi đây rồi có thể hỏi mẫu thân để xác nhận.”

Tiêu Khinh Nhược trong lòng đã tin hơn phân nửa.

Vốn dĩ nàng ta đã nghĩ, chuyện tái sinh làm sao có thể xảy ra với bất cứ ai?

Nhất là với Tiêu Cửu Linh, kẻ không có chút phúc phận nào.

Chỉ có nàng ta mới là mang mệnh con trời, mới có khí vận để sống lại một lần nữa.

Thế nhưng, kiếp trước dù sao Hàn Nghệ cũng đã cưới Tiêu Cửu Linh, nên trong lòng Tiêu Khinh Nhược vẫn có chút bất an, lo sợ Hàn Nghệ sẽ thay lòng.

“Mẫu thân dạo này có phải đang lo hôn sự cho tỷ tỷ?” Tiêu Khinh Nhược khẽ nhướng mày hỏi.

Tiêu Khinh Nhược dù sống lại một đời, vẫn không thể kiềm chế được tính nóng vội của mình.

Kiểu dò hỏi vụng về như thế, chỉ có nàng với tấm lòng "người đẹp, tâm thiện" mới chịu phối hợp mà đáp lời.

"Đúng vậy." Tiêu Cửu Linh gật đầu.

"Phải chăng là Tô gia? Mẫu thân thật biết thương tỷ, bao nhiêu hôn sự tốt như vậy đều dành cho tỷ, tỷ phải trân trọng đấy!" Tiêu Khinh Nhược quá phấn khích, vô tình làm động đến vết thương sau lưng, không kìm được mà hít một hơi đau đớn.

Trong lòng nàng ta lại càng oán hận Tiêu Cửu Linh, chỉ trách nàng đến thăm mà hai tay trống trơn, không mang chút thuốc hay đồ ăn nào.

"Không phải Tô gia." Tiêu Cửu Linh giả vờ không nhìn thấy vẻ oán hận trong mắt nàng ta.

Tiêu Khinh Nhược sững người, “Không phải Tô gia?”

"Là Mộ Dung gia." Trên mặt Tiêu Cửu Linh lộ vẻ e thẹn.

"Mộ Dung! Là Mộ Dung của phủ Minh Uy Tướng quân sao?" Tiêu Khinh Nhược thốt lên kinh ngạc.

Tiêu Cửu Linh nghi hoặc hỏi: “Đúng là phủ Minh Uy Tướng quân, nhưng sao muội lại thế này?”

"Haha, không có gì. Cũng tốt, phủ Minh Uy Tướng quân cũng rất ổn." Tiêu Khinh Nhược đảo mắt, cười gượng gạo phụ họa.

Ánh mắt Tiêu Cửu Linh thoáng vẻ u trầm.

Nếu Tiêu Khinh Nhược cũng tái sinh, hẳn nàng ta biết rõ Mộ Dung Cảnh chỉ còn sống được thêm một năm.

Thế nhưng, khi biết mình sẽ phải gả vào Mộ Dung phủ, nàng ta lại không hề có ý nhắc nhở dù chỉ một chút.

Điều này đủ thấy Tiêu Khinh Nhược không muốn nàng được sống tốt, thậm chí còn mong nàng chịu cảnh càng thê thảm càng tốt.

Tiêu Cửu Linh cố tình nói như vậy cũng là để một lần nữa nhận rõ sự ích kỷ, lạnh lùng của thứ muội.

Gả vào Mộ Dung phủ là con đường nàng tự chọn cho mình.

Nhưng nếu Tiêu Khinh Nhược vì tình nghĩa tỷ muội mà kín đáo nhắc nhở một câu, nàng ắt sẽ ghi nhớ tấm lòng ấy và sẵn lòng báo đáp khi Tiêu Khinh Nhược cần giúp đỡ trong tương lai.

Đáng tiếc thay, Tiêu Khinh Nhược đã tự tay từ bỏ.

Tiêu Cửu Linh khẽ hạ mắt, “Muội à, giờ hãy tự nghĩ xem mình nên làm thế nào đi.”

Những lời này khiến vết thương sau lưng Tiêu Khinh Nhược đau nhói, không muốn nói thêm một câu nào.

Nhưng nàng ta lại không chịu nổi dáng vẻ cao cao tại thượng của Tiêu Cửu Linh, nên cất giọng mỉa mai: “Yên tâm đi, đợi ta gặp phụ thân rồi nói rõ mọi chuyện, người nhất định sẽ đồng ý chuyện của ta và Hàn lang.”

"Phụ thân sao có thể chấp nhận việc muội qua lại với con trai một kẻ làm vườn? Muội muội, chẳng lẽ muội hồ đồ rồi sao?" Tiêu Cửu Linh nói.

"Có những chuyện tỷ không hiểu, nói chung ta bảo được là được." Tiêu Khinh Nhược đầy tự tin, vẻ hơn hẳn người lại hiện rõ trong ánh mắt.

Tiêu Cửu Linh chỉ lạnh lùng cười thầm trong lòng.

Nàng đêm nay đến đây chính là để gõ một hồi chuông cảnh tỉnh cho vị “hiền muội” này.

“Là con cái trong nhà, muội nên biết rằng chúng ta chỉ có thể gả vào những gia tộc nào có lợi cho gia tộc. Hôn sự, một phần cũng không đến lượt chúng ta quyết định.”

“Muội nói muội có thể thuyết phục được phụ thân, làm sao có khả năng đó? Trừ phi, vị Hàn công tử kia không phải con nhà thợ làm vườn, mà có xuất thân danh môn, hoặc bối cảnh phi thường.”

Tiêu Khinh Nhược chột dạ, tránh né ánh nhìn của Tiêu Cửu Linh.

Tiêu Cửu Linh thầm cười lạnh, rồi tiếp tục khuyên nhủ bằng lời lẽ mềm mỏng.

“Nhưng nếu đúng như vậy, sao hắn lại sa sút đến mức trở thành con của một người làm vườn? Còn muội, sao có thể khiến phụ thân tin lời muội nói đây?”

“Muội không có bằng chứng gì mà nói ra điều này, phụ thân chỉ e sẽ cho rằng muội vì tư tình nam nữ mà cố ý lừa dối ông thôi.”

“Nếu chọc giận phụ thân, sẽ có hậu quả gì, muội hẳn không phải không biết.”

Tiêu Cửu Linh càng nói, sắc mặt Tiêu Khinh Nhược càng khó coi.

Nàng ta suýt nữa đã quên mất rằng, lúc này trong kinh thành, tại phủ Tuyên Quốc Công, vẫn còn có một vị thế tử!

Thân thế của vị giả thế tử kia vẫn chưa bị phơi bày, nhưng quyền thế lại vô cùng lớn.

Kiếp trước, mãi đến chín năm sau, kinh thành mới bắt đầu rộ lên chuyện Thế tử thật giả. Lại thêm gần một năm sau, người của Tuyên Quốc Công phủ mới vượt ngàn dặm tìm đến Lâm Nam Phủ, tìm được Hàn Nghệ.

Khi đó, Hàn Nghệ không có bất cứ vật gì có thể chứng minh thân thế của mình.

Còn nàng ta cũng không rõ Tuyên Quốc Công phủ đã làm thế nào để khẳng định Hàn Nghệ mới là Thế tử thật sự.

Tiêu Khinh Nhược chỉ nhớ cảnh tượng Hàn Nghệ được Tuyên Quốc Công phủ đón đi, phong quang vô hạn.

Nếu nàng ta vì bốc đồng mà đến tìm phụ thân, nói ra thân phận của Hàn Nghệ, thì đừng nói đến việc có bằng chứng, dù phụ thân có đi điều tra, kết quả nhận được cũng chỉ là Thế tử của Tuyên Quốc Công phủ vẫn đang ở kinh thành.

Phụ thân tuyệt đối sẽ không tin nàng ta!

Sắc mặt Tiêu Khinh Nhược lập tức trắng bệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play