Tiêu Cửu Linh với dáng vẻ uất ức khiến Nghiêm thị nghẹn lời.

Nói cho cùng, chuyện này thực sự không thể trách Tiêu Cửu Linh.

Những gì nàng làm đều ngay dưới mắt mình, cũng là đường đường chính chính.

Là do cái con tiện nhân kia tự mình không giữ được mình, liên quan gì đến con gái bà chứ?

Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng Nghiêm thị cũng vơi đi phân nửa.

Vương ma ma lo lắng nhắc nhở: “Ôi trời, phu nhân ơi, chúng ta mau qua đó thôi. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì con tiện tỳ kia cũng không đáng lo, nhưng thanh danh của đại tiểu thư và nhị thiếu gia sẽ bị ảnh hưởng, lão gia cũng sẽ trách người quản gia không nghiêm đấy.”

"Bà nói đúng." Nghiêm thị sốt ruột đứng dậy.

“Người đâu, mang theo hai bà mụ và thêm vài gia đinh, cùng ta đến từ đường!”

"Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì sao? Có cần con đi cùng không?" Tiêu Cửu Linh hỏi.

Nghiêm thị giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Con đừng đi nữa, trở về Minh Nguyệt Các của mình đi.”

“Vâng, mẫu thân.” Tiêu Cửu Linh ngoan ngoãn tiễn Nghiêm thị rời đi.

Thực ra, nàng cũng chẳng muốn tham gia.

Sân khấu nàng đã dựng xong, kép hát cũng đã lên đài, nàng có mặt hay không cũng chẳng còn quan trọng.

Đợi đến khi trong phòng không còn ai, Tiêu Cửu Linh mới khẽ thầm thì trong lòng.

Tiêu Khinh Nhược, mong rằng muội hài lòng với vở kịch ta dàn dựng cho muội lần này.

Kiếp trước, chuyện của nàng và Hàn Nghệ chưa từng bị lộ. Nàng nghĩ sẽ từ từ thuyết phục cha mẹ chấp nhận Hàn Nghệ, hoặc giúp hắn xây dựng chút địa vị, sau đó mới để cha mẹ dần chấp nhận mối nhân duyên này.

Nhưng mọi dự tính còn chưa kịp thực hiện, đã bị Tiêu Khinh Nhược vạch trần.

Cha mẹ nàng oán trách vì nàng lại đi phải lòng con trai của một người làm vườn, muốn nàng cắt đứt mọi liên hệ với Hàn Nghệ. Bất đắc dĩ, nàng đành đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, rời khỏi gia đình trong cảnh khốn khổ.

Nàng có ngốc nghếch cũng là chuyện của nàng, nhưng mọi việc Tiêu Khinh Nhược đã làm với nàng, nàng vẫn ghi nhớ rõ.

Giờ đây, nàng chỉ là trả lại đủ mà thôi.

Tiêu Cửu Linh phất tay phủi đi lớp bụi không hề tồn tại trên áo mình, rồi cùng Thanh Thược trở về chỗ ở.

Sau khi đưa Tiêu Cửu Linh về, Thanh Thược lập tức chạy đi.

Mãi đến nửa canh giờ sau, Tiêu Cửu Linh mới thấy nàng ấy.

"Đã dò la rõ ràng hết rồi chứ?" Tiêu Cửu Linh mỉm cười hỏi.

Ánh mắt Thanh Thược vẫn lấp lánh vẻ thích thú xen lẫn tò mò, nghe tiểu thư hỏi, nàng ấy liền gật đầu.

“Tiểu thư, em đã nói là tên làm vườn ấy không đứng đắn mà. Hóa ra hắn là tình nhân của Nhị tiểu thư.”

“Nhị tiểu thư đúng là gan dạ, chẳng lẽ không biết ở từ đường có người của phu nhân sao? Vậy mà dám ôm ấp với tình nhân ngay tại đó.”

“Nghe nói, khi phu nhân dẫn người tới, Nhị tiểu thư vẫn còn làm nũng trong lòng gã đó.”

"Mẫu thân đã xử lý họ thế nào?" Tiêu Cửu Linh cắt ngang lời Thanh Thược.

Nàng chẳng hứng thú gì với việc Tiêu Khinh Nhược và Hàn Nghệ đưa tình thế nào, chỉ cảm thấy ghê tởm.

Điều Tiêu Cửu Linh muốn biết nhất chính là Nghiêm thị sẽ xử lý ra sao.

“Phu nhân tức giận lắm! Lập tức sai người đánh gã tình nhân kia một trận, rồi lấy cớ ăn cắp mà tống hắn đến quan phủ. Nhị tiểu thư xin tha cho hắn, nhưng phu nhân liền bịt miệng nàng lại, còn phạt thêm hai mươi trượng, rồi từ từ đường chuyển thẳng đến phòng củi nhốt lại, nói không cho ai mang đồ ăn, thức uống đến cho Nhị tiểu thư.”

“Hạ di nương nghe được tin, chạy đến xin tha nhưng cũng bị phu nhân tát rồi đưa về, còn bị cấm túc.”

Tiêu Cửu Linh trong lòng cảm thấy vô cùng hả hê.

Kiếp trước, sau khi bị Tiêu Khinh Nhược phản bội, nàng cũng bị cha mẹ trách phạt.

Nàng chịu đòn roi, không có ăn uống, thuốc thang cũng chẳng được nhắc tới.

Đêm đó, nàng lên cơn sốt cao.

Nếu không có Thanh Thược trung thành, lén mang thuốc và thức ăn đến chăm sóc, e rằng nàng đã không qua khỏi đêm ấy.

Sau đó, nàng dùng cái chết để uy hiếp, lại mang thân bệnh tật mà chép "Hiếu Kinh" trăm lần, đến mức trán cũng đập đến rớm máu, mới cầu được một lần gặp mặt cha mẹ.

Cũng chính trong lần đó, nàng đã bày tỏ quyết tâm muốn theo Hàn Nghệ.

Nàng đã dốc hết tình thân, chỉ mong cha mẹ có thể thương yêu nàng một lần.

Chính nhờ quyết tuyệt không đường lui ấy, nàng mới có thể rời khỏi Tiêu phủ, từ đó không còn là đại tiểu thư của Tiêu gia nữa.

Lần đó, nàng bảo vệ Hàn Nghệ rất chu toàn, hắn không phải chịu chút khổ cực nào.

Khi nàng chật vật tìm được Hàn Nghệ, lại lầm tưởng vẻ kinh ngạc trong mắt hắn là sự xót xa.

Chỉ vì một câu nhẹ bâng, "Cửu Linh, khổ cho nàng rồi," mà nàng cảm động khôn xiết, từ đó xem hắn và cả gia đình hắn như người thân ruột thịt của mình.

Kiếp này, lịch sử lặp lại, chỉ là thay đổi một người khác.

Vậy Tiêu Khinh Nhược sẽ làm gì đây?

Hàn Nghệ vì nàng ta mà vào quan ta, liệu hắn có cưới nàng ta như Tiêu Khinh Nhược mong muốn không?

Tiêu Cửu Linh chợt nhận ra, khi mọi chuyện không xảy ra trên người mình nữa, mọi thứ lại trở nên thú vị hẳn lên.

"Thanh Thược, đi nói với nhà bếp, tối nay ta muốn uống chút rượu quế hoa." Tâm trạng Tiêu Cửu Linh cực kỳ tốt.

Cảm giác chỉ cần khẽ lay mà đạt được mục đích, chẳng cần nàng hao tâm tốn sức, thật tuyệt biết bao.

"Dạ, tiểu thư." Thanh Thược vui vẻ đi ngay.

Tối đó, Tiêu Cửu Linh đã được thưởng thức rượu quế hoa.

Quế hoa kết hợp với trái cây ủ lên men, tạo thành thứ rượu thơm ngọt như tiên tửu, là món yêu thích của các tiểu thư khuê các.

Chỉ là, Nghiêm thị luôn nghiêm khắc trong việc quản giáo con gái.

Ngay cả rượu quế hoa cũng chỉ được uống chút ít vào những dịp lễ tết.

Lần này Tiêu Cửu Linh có thể thưởng thức cũng là nhờ vào Trương ma ma, người trông coi hậu trù.

"Tiểu thư, Trương ma ma có nhắn lại một lời." Thanh Thược vừa rót rượu cho Tiêu Cửu Linh vừa nói.

Tiêu Cửu Linh đôi mắt còn mờ mịt hơi men, lập tức tỉnh táo, khôi phục vẻ sáng suốt.

“Đã nói gì?”

Thanh Thược hạ giọng: “Là Khánh Du nhờ Trương ma ma chuyển lời cho tiểu thư, nói rằng Nhị tiểu thư đang làm ầm lên đòi gặp lão gia, bảo là có việc quan trọng cần bẩm báo. Lão gia hiện không có trong phủ, nha hoàn của Nhị tiểu thư đã nhờ người trong thư phòng báo lại khi lão gia hồi phủ. Khánh Du cũng bảo rằng, khoảng nửa canh giờ nữa, lão gia sẽ về đến phủ.”

Ánh mắt Tiêu Cửu Linh lạnh đi.

Muội muội này của nàng, thật sự là không nhịn được lâu.

Tiêu Khinh Nhược vào lúc này muốn gặp phụ thân, đương nhiên là để tự bảo vệ mình.

Ngoài việc bảo vệ bản thân, nàng ta chắc chắn cũng không muốn buông tay Hàn Nghệ.

Hiện tại, hai người họ lại lén lút tư tình ngay trong phủ và bị chủ mẫu bắt gặp, Hàn Nghệ còn bị đưa đến quan phủ. Người duy nhất có thể xoay chuyển cục diện này chỉ có gia chủ Tiêu Viễn Hạc.

Nhưng Tiêu Khinh Nhược sẽ thuyết phục phụ thân ra tay thế nào đây?

Nàng ta nhất định phải đưa ra đủ lợi ích làm điều kiện trao đổi.

Tiêu Cửu Linh không cần suy nghĩ sâu xa cũng đoán được ý định của Tiêu Khinh Nhược.

Có lẽ, nàng ta định trực tiếp nói cho phụ thân biết thân phận thật của Hàn Nghệ.

Thế tử phủ Tuyên Quốc Công, phủ Quốc Công nhất phẩm, tước vị thế tập, công thần quý tộc…

Mỗi một danh hiệu đều khiến Tiêu Viễn Hạc khó lòng chối từ.

Nếu Tiêu Khinh Nhược thực sự làm như vậy, Hàn Nghệ sẽ trở về kinh sớm hơn kiếp trước, và quan hệ giữa nàng ta với Hàn Nghệ cũng sẽ không bị cản trở, ngược lại còn có thể xác định mối quan hệ của hai người trước khi Hàn Nghệ vào kinh nhận thân.

Tiêu Cửu Linh hơi nheo mắt lại.

Tiêu Khinh Nhược định đánh đòn hiểm, muốn rút củi dưới đáy nồi rồi.

Nhưng mà…

Tiêu Cửu Linh khẽ cười.

Củi này có dễ rút đến thế không?

Dường như vị muội muội này của nàng vẫn chưa hiểu rõ về phụ thân họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play