Thời gian được ấn định vào tối thứ Sáu, địa điểm là nhà hàng Tail.
 

Sau khi gửi con mèo ở nhà họ Giang, Giang Mạn Sênh lại ngủ thêm một đêm ở đó, sáng hôm sau mới quay về căn hộ thuê.
 

Dạo gần đây trời cứ âm u mãi không dứt, Giang Mạn Sênh mở cửa sổ ban công để thông gió. Vừa thay đồ xong, Triệu Thư đã dụi dụi mắt bước ra khỏi phòng ngủ.
 

Vừa thấy Giang Mạn Sênh, cô nàng sững lại một giây, giây tiếp theo liền nhào đến ôm chầm lấy như một con gấu túi:

“Hu hu hu, cậu không ở đây tớ ngủ chẳng yên chút nào!”
 

Phía sau là chiếc sofa, Giang Mạn Sênh lùi lại một bước, cả hai người cùng ngồi bệt xuống đó. Cô đã quen với kiểu bám người này của Triệu đại tiểu thư  – người ở ngoài thì mạnh mẽ quyết đoán, về nhà thì dính người chẳng kém gì mèo con. Nhân lúc này, cô cũng khéo léo nói ra:

“Tớ… tối mai phải đi xem mắt với Lục Kỳ Thần.”
 

Nghe câu ấy, Triệu Thư bật dậy như lò xo. Trong chuyện Giang Mạn Sênh phải đi xem mắt với Lục Kỳ Thần, người kinh ngạc nhất chính là cô nàng này.
 

Dù sao thì, người biết được mối cảm tình thiếu nữ thầm kín kia, ngoài Giang Mạn Sênh ra… chỉ còn lại Triệu Thư mà thôi.
 

“Thật đấy hả?! Hay là tớ đang mơ vậy?” Triệu Thư chẳng còn vẻ ngái ngủ nào nữa.
 

“Chắc là thật,” Giang Mạn Sênh cũng đứng lên, vừa khom người vuốt phẳng chiếc áo len ngắn tay màu tím nhạt bị nhăn vì vừa ngồi bệt xuống sofa, vừa nói, “Sáng nay tỉnh dậy, tớ phát hiện trong điện thoại thật sự có thông tin của Lục Kỳ Thần.”
 

“Trời má… Không phải chứ!” Triệu Thư sốc đến mức buột miệng thốt ra một câu chửi thề. Ngay lập tức, cô nàng bị Giang Mạn Sênh gõ nhẹ vào trán.
 

“Tối hẵng kinh ngạc được không, Triệu đại tiểu thư? Không nhanh là trễ giờ làm đấy.” Giang Mạn Sênh đẩy cô nàng vào phòng tắm. Hai người họ có cùng giờ đi làm.
 

Có lẽ chuyện này thật sự quá khó tin.
 

Ngay cả khi đã đến công ty, Triệu Thư vẫn rảnh tay gửi tin nhắn cho cô:

“Hình như không ai biết Lục Kỳ Thần thích kiểu con gái thế nào cả. Tối nay tớ dẫn cậu đi làm tóc nha?”
 

Giang Mạn Sênh chỉ nhắn lại một chữ: “Ừ.”
 

Nhưng thật ra, điều quan trọng không phải là Lục Kỳ Thần thích kiểu con gái thế nào, mà là Giang Mạn Sênh vốn dĩ là kiểu con gái thế nào.
 

Cô uốn tóc kiểu sóng nhẹ, đến khi hai người trở về căn hộ cũng đã gần chín giờ tối. Triệu Thư vẫn còn hào hứng lạ thường, đứng trước mấy giá quần áo mà mẹ Giang đã gửi đến, bắt đầu phối đồ cho Giang Mạn Sênh.
 

Giang Mạn Sênh vốn có gương mặt trái xoan mềm mại, lại để mái thưa kiểu Pháp, giờ trông càng dịu dàng.
 

Dịu dàng – trong nhiều hoàn cảnh lại là một điều rắc rối. Nhưng có vẻ khí chất ấy đã ăn sâu vào máu Giang Mạn Sênh, Triệu Thư có cố thế nào cũng không gọt giũa được.
 

Triệu Thư cẩn trọng so từng bộ lên người Giang Mạn Sênh, chọn tới nửa tiếng, đến mức cô chẳng còn đứng thẳng nổi nữa:

“Mẹ tớ chọn đồ nào cũng đẹp hết.”
 

Cuối cùng, Triệu Thư chọn cho cô một chiếc áo sơ mi voan phối cùng chân váy tweed kiểu Chanel. Giang Mạn Sênh không có ý kiến gì – cô thật lòng thấy những bộ quần áo mà mẹ cô chọn đều rất xinh đẹp.
 

Hơn nữa, đây cũng chỉ là một buổi xem mắt.
 

Kiểu người như Lục Kỳ Thần sao lại cần phải đi xem mắt chứ? Giang Mạn Sênh không rõ.
 

Nhưng cô lại rất giỏi… chuẩn bị cho thất bại.
 

Chỉ cần nghe thấy tên anh, chỉ cần thốt ra lời “muốn gặp mặt” ấy, dường như cô đã tiêu hao hết may mắn trong mấy năm nay.
 


 

Đêm đó, Giang Mạn Sênh mất ngủ.
 

Cả đêm cộng lại cô chưa ngủ được một tiếng.
 

Sáng ra đi làm, cô phải trang điểm kỹ càng để che bớt quầng thâm mắt. Cô mệt rã rời, đầu óc cứ quay cuồng. Sáng hôm ấy công việc lại kín lịch đến mức không có lấy một phút để thở.
 

Sắp đến giờ nghỉ trưa, Giang Mạn Sênh mới có cảm giác mình có thể thở ra một hơi.
 

Nhưng vừa lúc ấy, có người bên phòng Marketing đến báo – hôm nay Giám đốc Hoàng sẽ đến, buổi trưa mọi người phải đi ăn cùng ông ta.
 

Vậy là hy vọng chợp mắt trong giờ nghỉ trưa chính thức tan tành.
 

Giang Mạn Sênh vuốt ngực mấy cái rồi mới thở ra một hơi. Ngay sau đó, có đồng nghiệp ghé tai thì thầm:

“Mạn Sênh, cậu biết không? Nghe nói ngày mai Lục Tổng sẽ tới đó!”
 

Chẳng biết lại là vị tổng nào. Dạo này công ty đang kết hợp với công nghệ blockchain để cập nhật hệ thống truy xuất nguồn gốc thực phẩm, đúng là có một vị Lục Tổng liên quan.
 

Giang Mạn Sênh đang định hỏi có phải là vị tổng đó không thì một cô đồng nghiệp khác lại chen vào, vẻ mặt cau có:

“Nhưng mà Giám đốc Hoàng…”
 

Người như Giám đốc Hoàng… thật khó để đánh giá. Những buổi tiệc bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần là tiệc có ông ta, hầu hết phụ nữ trong công ty đều không muốn tham dự.
 

Vì chỉ cần ông ta xuất hiện, chuyện ép phụ nữ uống rượu gần như là mục tiêu hàng đầu.
 

Nhưng bộ phận Marketing có vị thế cao, Giám đốc Hoàng cũng quyền uy, những nhân viên nhỏ như bên Hành chính chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
 

May là hôm ấy Giang Mạn Sênh ngồi cách ông ta khá xa, tuy vẫn bị ép uống mấy ly, nhưng tình hình cũng không đến mức quá tệ.
 


 

Khoảng bảy giờ tối, Giang Mạn Sênh đến nhà hàng Tail.
 

Lễ tân là một cô gái rất trẻ, nhìn như sinh viên đại học, tràn đầy sức sống. Giang Mạn Sênh báo tên Lục Kỳ Thần, lễ tân mời cô ngồi đợi.
 

Trong lúc chờ người phục vụ đến dẫn đường, cô gái lễ tân mắt sáng rực rỡ, giọng ngọt ngào lễ phép:

“Chị ơi, chị xinh quá… Em có thể xin thông tin liên lạc của chị không ạ?”
 

Giang Mạn Sênh không từ chối.
 

Buổi hẹn được hẹn trước vào 19:10.
 

Cô ngồi xuống, bảo phục vụ rót cho mình ly nước ấm. Đúng lúc đó, cô nhận được tin nhắn từ Lục Kỳ Thần:

“Xin lỗi, có một cuộc họp kéo dài hơi lâu, chắc tôi sẽ đến trễ mười phút.”
 

Cô đáp lại một chữ: “Được.”
 

Chỉ một câu ấy thôi, nỗi căng thẳng trong cô cũng vơi bớt đi nhiều.
 

Nhiệt độ trong nhà hàng rất vừa phải, Giang Mạn Sênh chẳng còn tâm trí nào để nghịch điện thoại nữa, chỉ ngồi ngẩn người.
 

Cô biết, Lục Kỳ Thần chắc chắn sẽ không xuất hiện ngay. Bởi vậy, cô cũng lơi lỏng cảnh giác một chút.
 

Cũng phải thôi, suốt 36 tiếng đồng hồ qua, cô chỉ ngủ được một tiếng.
 

Thêm vài ly rượu lúc trưa bắt đầu ngấm, mí mắt cô dần trở nên nặng trĩu.
 

Cô cố gắng mở mắt nhìn chằm chằm vào ly nước trước mặt.
 

Cho đến khi một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên bên tai, đánh thức cô khỏi cơn mơ màng.
 

Giang Mạn Sênh ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay ánh mắt của Lục Kỳ Thần.
 

Ký ức của cô như bị mất đi một đoạn.
 

Mà Lục Kỳ Thần thì khoác chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen, tay cầm áo khoác tối màu, cứ thế xuất hiện trước mặt cô.
 

Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt, dường như khác hẳn với những gì cô từng nhớ:

“Cô Giang Mạn Sênh?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play