Bae Gawon ôm thẻ đi ngủ, số dư thẻ lạnh như băng còn ấm hơn cả chăn. Chăn thì chỉ ấm thân, còn bốn trăm triệu won làm ấm, chính là trái tim này.
Trong lúc ngủ mơ, gương mặt trắng như tuyết vẫn còn cười.
Hệ thống cũng phải cảm thán, đúng là không chọn nhầm ký chủ, mấy nữ chủ trước mà Cục Quản lý thời không phái tới đều tả tơi trở về, đừng nói tới việc lấy tiền trong tay nam chính, hầu như đều chưa kịp gặp nam chính đã bị đuổi khỏi Seuligo do xuất thân nghèo khó bị phát hiện rồi.
Nó yên lặng giơ ngón tay cái cho ký chủ đang say giấc, phục cô luôn!
Hôm sau
Bae Gawon thức dậy tinh thần sảng khoái, trang điểm chỉnh tề rồi xuống ăn sáng, vẫn mặc bộ đồ thuê hôm qua.
Bữa sáng của Heros vốn nổi tiếng, thực đơn cực kỳ phong phú.
Cô lấy một phần salad Caesar, một cốc sữa chua trộn ngũ cốc, vài quả cà chua bi, một phần trứng Benedict.
Cô chọn những món này vì đều có tính toán: màu xanh của salad, đỏ mọng của cà chua bi phối với khăn trải bàn trắng, nĩa bạc sáng bóng lên khung hình rất đẹp, phối màu đối lập rõ ràng, tạo cảm giác sạch sẽ tinh tế.
Sữa chua ngũ cốc, trứng Benedict chứng minh cô ăn uống lành mạnh có gu, không đụng đến carbohydrate rẻ tiền.
Cô chỉnh bộ lọc, chọn góc đẹp rồi chụp ảnh, mở Ins lên, lúc chuẩn bị đăng ảnh thì phát hiện tối qua có rất nhiều đàn ông nhắn tin riêng cho cô.
[hello, rất hân hạnh được biết em, em có thể gọi anh là alex, gọi em thế nào đây nhỉ?]
[Xin lỗi vì chưa được cho phép mà đã nhắn tin riêng cho bạn rồi, bạn thật sự quá xinh đẹp, quá cuốn hút.]
[Do dự mãi mới dám chào bạn, vẻ đẹp thơ ngây trong sáng như đảo Jeju khiến tôi hơi nhút nhát.]
[Tôi cũng đang nghỉ ở khách sạn này, tối nay mình gặp nhau ở lounge uống một ly nhé?]
[Kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, có thể trao đổi thêm một chút không?]
Bae Gawon không muốn trả lời, một đám trai hám sắc, không bằng một cọng tóc của Im Jisung, cây ATM sống kia.
Cô đăng ảnh bữa sáng lên, vô cùng “lơ đễnh” để lộ sườn mặt xinh đẹp cùng chiếc khăn giấy có in logo Heros.
Chụp ảnh xong, Bae Gawon nghiêm túc ăn hết thức ăn. Cà chua bi chua ngọt giòn giòn, rất tươi ngon.
Con gái nhà giàu thật sự có lẽ chỉ ăn đến đây là ngừng rồi, tiếc là cô là nhà giàu giả, chút đồ ăn này không đủ nhét kẽ răng, thế là lại đi lấy thêm một tô phở Việt Nam, một cái bánh sừng bò, uống thêm hai ly nước ép trái cây.
Ăn sáng xong, Bae Gawon bắt đầu đi làm việc chính.
Đầu tiên là thuê trọn gói căn executive suite này một tháng. Khách sạn xa hoa đều có phần trăm giảm giá nếu thuê trọn gói theo tháng, theo năm, chiết khấu xong còn rẻ hơn so với thuê mấy căn hộ sang trọng, đã thế lại còn có điểm tâm sáng, cũng không cần phải dọn phòng.
Sau đó thuê xe, chọn dòng xe cao cấp của Mercedes-Benz và thuê luôn tài xế.
Tài xế trước đây từng lái cho một trưởng phòng ở công ty cổ phần nào đó, lái xe vững vàng. Quan trọng là EQ cao, rất biết nhìn sắc mặt, lúc này đã biết gọi Bae Gawon là cô chủ rồi.
Bae Gawon mang hết bia rượu và nước ngọt miễn phí trong phòng executive suite xuống xe, bỏ vào tủ lạnh mini trong xe.
Tài xế hỏi: “Cô chủ, bây giờ đi đâu ạ?”
Bae Gawon nghĩ một chút rồi bảo: “Tới trung tâm thương mại Shinsegae đi, tôi muốn đi mua sắm.”
Tài xế: “Vâng.”
Có tiền đương nhiên phải mua đồ hiệu, còn đi thuê làm gì?
Shinsegae, muốn có thương hiệu xa xỉ nào, có ngay thương hiệu xa xỉ đó.
Bae Gawon đi vào Chanel dạo một vòng, túi xách, giày, đầm, cả bộ quần áo đều mua hết. Rồi sang MiuMiu, mua tiếp một đống băng đô, kẹp tóc, balo xinh xắn và giày cao gót nhỏ.
Nhân viên bán hàng và tài xế xách túi ra xe, chạy đi chạy lại hai lần mới hết.
Bae Gawon đi dạo đến nóng cả người, lên xe mở chai nước khoáng Perrier uống mấy ngụm, man mát lành lạnh, hết sức sảng khoái.
Tài xế hỏi: “Cô chủ, giờ quay lại khách sạn chứ ạ?”
Bae Gawon lắc đầu: “Không, chú biết cửa hàng chính của đồng phục Vibe ở đâu không? Chở tôi đến đó.”
Tài xế: “Tôi biết, thưa cô.”
Hệ thống nhắc nhở: [Ký chủ, cô nhớ nhầm rồi, đồng phục của trung học Seuligo là của thương hiệu Suri, không phải Vibe, cô phải đến Suri đặt mới đúng chứ.]
Bae Gawon cắn ống hút, bình thản đáp: “Ta biết trung học Seuligo mặc đồng phục của Suri, nhưng bây giờ tôi muốn đến Vibe.”
Tập đoàn Vibe làm đồng phục và giày, có nhiều thương hiệu con, nổi tiếng nhất là dòng đồng phục học sinh, thiết kế và đường may đều rất ổn, là nhà cung cấp cho nhiều học viện quý tộc. Thế nhưng, năm nào cũng thua thầu đồng phục cho trung học Seuligo, luôn thua bởi Suri.
Trong chương đầu tiên của bộ truyện, nữ chính cũng vì chuyện này mà bị đại thiếu gia nhà Vibe ghi hận, bởi vì trong lúc tán gẫu, nữ chủ nói chuyện phím với mấy học sinh thuộc diện chính sách xã hội khác: “Đây là bộ đồng phục đẹp nhất tôi từng mặc, nhãn hiệu là Suri đúng không? Tên thật hay, khó trách làm ra được đồng phục xinh như vầy. Trường ở Ulsan trước kia đồng phục quê lắm, chất vải mỏng tới nỗi thấy cả vết đồ lót, mặc vào không được tự nhiên.”
Đại thiếu gia nhà Vibe, Baek Jinho ghét nhất là người ta khen đồng phục Suri trước mặt hắn, nhất là lời khen lại đến từ một “học sinh được xã hội quan tâm” mà hắn khinh thường.
Hết tiết thể dục, hắn nhốt nữ chính trong phòng thay đồ, bắt cô thay sang đồng phục của Vibe ngay trước mặt hắn.
Baek Jinho lạnh lùng nhìn nữ chính, trong mắt toàn là băng lạnh: “Thay đi! Cô từng mặc nhiều đồng phục hàng hiệu lắm à? Dựa vào đâu mà kết luận tùy tiện như vậy?”
“Ha ha, e là chỉ có loại nghèo rớt mồng tơi đến từ Ulsan như cô mới thấy đồng phục của Suri đẹp.”
Tuy là H-webtoon Hàn, không quá xét nét cốt truyện, chủ yếu là "ăn thịt".
Lúc đọc đến đây, Bae Gawon tức đến mức chỉ muốn thò tay vào truyện vả cho hắn hai cái. Cái tên đàn ông rác rưởi này, cô còn đang chờ xem đoạn sau nữ chính phản kích thật mạnh, huấn luyện hắn thành cún trên giường cơ mà, ai ngờ còn chưa hả giận thì đã xuyên sách.
Hiện tại, phải đi tát hắn hai cái trước đã.
Xe tới cửa hàng chính của vibe, trước khi xuống xe, Bae Gawon lưu lại một bản, ghi đè lên bản lưu thứ hai tối qua ở sảnh khách sạn.
Khung hỏi đáp bật lên từ bảng hệ thống: [Xác nhận lưu tệp?]
Bae Gawon nhấn xác nhận.
[Chúc mừng ký chủ, lưu trữ thành công.]
Chi nhánh chính của đồng phục vibe được trang trí hết sức hoa lệ, cửa kính sát đất lớn, bên trong trưng bày ma-nơ-canh mặc các bộ đồng phục bán chạy nhất của vibe, phân theo bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, thiết kế kiểu dáng trang nhã thanh lịch.
Bae Gawon vừa xuống xe, nhân viên lập tức nghênh đón vào trong, cô đảo mắt nhìn quanh một vòng, không thấy Baek Jinho đâu, tiếc thật, bàn tay này tụ lực sẵn sàng rồi.
Cô giữ thần thái thản nhiên, có phần cao ngạo, lạnh lùng, cố ý hỏi: “Đồng phục của Seuligo là đặt may ở đây đúng không?”
“Tôi vừa từ nước ngoài trở về, sắp chuyển tới Seuligo học, đặt đồng phục thì bao lâu có thể nhận được?”
Nhân viên cửa hàng nghe cô hỏi như vậy, biểu cảm thoắt cứng đờ, sau đó ngượng ngùng cười cười: “Xin lỗi tiểu thư, hiện tại nhà cung cấp đồng phục của Seuligo là Suri, ở ngay kế bên ạ.”
Suri bám lấy vibe như ma quỷ, cố tình cạnh tranh.
Ngón tay trắng mịn của Bae Gawon nhẹ lướt qua bộ đồng phục đang treo, ánh mắt xinh đẹp rũ xuống, mang theo vài phần thờ ơ: “Ồ, ra vậy à. Tôi mới về nước, không rõ lắm, thì ra nhầm mất.”
“Tại sao Seuligo lại không dùng thương hiệu của các người thế?”
Nhất định không chỉ một mình cô hỏi câu này, bởi vì nhân viên trả lời rất lưu loát, gần như là có mẫu sẵn, vừa chính thức vừa khéo léo: “Seuligo khi lựa chọn thương hiệu đồng phục sẽ cân nhắc từ nhiều phương diện. Mỗi thương hiệu đều có ưu điểm riêng, chất liệu vải và độ bền là thế mạnh lớn nhất của vibe chúng tôi. Tuy chưa thể hợp tác cùng trường Seuligo, nhưng nhà thiết kế vẫn luôn cải tiến mẫu mã, cố gắng giành được gói thầu đồng phục mùa hè lần này.”
Nhân viên vừa nói vừa âm thầm quan sát Bae Gawon, đắn đo không biết có nên nói cho cô biết việc cửa hàng đang tuyển người mẫu hay không. Dù sao nhìn cô toàn thân là Chanel, có tài xế đưa đón bằng xe sang, lại nói là vừa từ nước ngoài về, chuẩn bị vào Seuligo học, chắc chắn là tiểu thư nhà giàu, không thiếu tiền, cũng không thích lộ mặt.
Nhưng mà cô gái này bộ dáng ngây thơ trong sáng, thực sự rất hợp với phong cách mẫu ảnh cho đồng phục mùa hè của Seuligo năm nay.
Tổng công ty đã ra lệnh, hiện tại vẫn đang tìm mẫu ảnh có vẻ ngoài trong trẻo, khí chất thanh cao dịu nhẹ. Gần đến hạn nộp hồ sơ dự thầu mà mẫu phù hợp vẫn chưa tìm được, toàn bộ hồ sơ gửi lên trước đó đều bị trả về.
Nếu có thể tìm được người phù hợp, chẳng phải là lập công rồi sao?
Dù có bị từ chối, nhân viên hạ quyết tâm thử một lần xem sao. Cô ta mỉm cười dịu dàng nhìn Bae Gawon: “Tiểu thư, ngài có vẻ bề ngoài rất ngây thơ, thuần khiết, hiện tại chúng tôi đang tuyển người mẫu chụp ảnh cho đồng phục mùa hè của Seuligo, không biết ngài có hứng thú không ạ?”
Bae Gawon vờ vịt suy nghĩ, rồi ra vẻ bình thản trả lời, giữ nguyên phong thái thanh lãnh thoát tục: “Được thôi, tôi vừa mới về nước, đang rảnh rỗi.”
Nhân viên cửa hàng vô cùng bất ngờ: “Thật ạ?”
Bae Gawon gật đầu.
Tuy mục đích chính là chạy tới tát Baek Jinho hai cái, nhưng có tiền mà không lấy là ngu!