Bae Gawon thay bộ đồng phục mùa hè mới do Vibe thiết kế để đấu thầu lần này, đứng trong cửa hàng cho bọn họ chụp ảnh.
Chất liệu đồng phục mùa hè mỏng nhẹ, áo tay ngắn, váy ngắn ôm sát, trước ngực thêu huy hiệu Seuligo bằng chỉ vàng, nơ cổ là dây mảnh buộc thành hình cánh bướm.
Mái tóc dài đen óng được uốn xoăn rũ đến eo, thả phía sau lưng, làn da trắng mịn màng như tuyết, cánh môi hồng nhuận, như bông hoa linh lan nhỏ nhắn mềm mại ngày xuân, chỉ cần một cơn gió thổi qua là tỏa ra hương thơm trong trẻo ngọt ngào.
Nhân viên cửa hàng cười tươi rói: “Để giành thầu lần này, nhà thiết kế của thương hiệu chúng tôi đã cải tiến rất nhiều về kiểu dáng đồng phục. Eo được bó gọn hơn để tôn vòng eo, váy cũng ôm sát phần hông hơn, không dễ bị tốc lên.”
Cô ta không nhịn được cảm khái: “Tiểu thư à, ngài thật sự rất xinh đẹp, ảnh chụp ra hoàn toàn không cần chỉnh sửa gì cả, vô cùng hợp với phong cách thiết kế của lần này.”
Thực ra, đồng phục Vibe trước nay thiên về phong cách trang nhã bảo thủ, nhưng lần cạnh tranh này, nhà thiết kế quyết định phá cách, chọn lối đi táo bạo, kiểu dáng có phần gợi cảm, đặc biệt là đồng phục nữ.
Để cân bằng cảm giác gợi cảm đó, trụ sở chính nhất quyết tìm bằng được một người mẫu có gương mặt thuần khiết, khí chất sạch sẽ và có thiên hướng lạnh nhạt.
Bae Gawon đứng trước gương toàn thân, chụp một tấm selfie, dáng người cao gầy, trước sau lồi lõm, mang theo cảm giác căng tràn như trái đào chín mọng ngọt ngào.
Ốp điện thoại che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt trong sáng, chỉ để lộ hàng mi nét mày ngây thơ trong sáng, cô đăng ảnh lên Ins.
Selfie xong, cô vào phòng thử đồ thay lại quần áo.
Nhân viên cửa hàng giúp cô gói bộ đồng phục lại, mặt mày tươi rói.
“Tiểu thư, bộ đồ này chúng tôi xin tặng cho ngài. Nếu có thông tin mới, tôi sẽ liên hệ với ngài kịp thời, xin hãy lưu ý những cuộc gọi bắt đầu bằng 280, làm ơn nhất định phải nghe máy nhé.”
Thật ra cô ta rất sợ Bae Gawon chỉ hứng thú nhất thời, dù gì thì mấy người nhà giàu sụ thế này đâu thiếu tiền, lại còn hay thay đổi cảm xúc, có khi về rồi lại thấy phiền, không muốn chụp nữa, gọi điện cũng không thèm bắt máy.
Bae Gawon nhàn nhạt cười, toát lên vẻ lạnh nhạt xa cách: “Được.”
Nhân viên cửa hàng ân cần tiễn cô ra xe, tài xế mở cốp sau, cô ta đặt túi đựng đồng phục vào. Vừa liếc thấy trong cốp đầy túi shopping của Chanel, MiuMiu và các thương hiệu lớn khác, trong lòng càng thêm lo lắng – đại tiểu thư có tiền tùy hứng, nhỡ trụ sở chọn trúng mà cô ấy lại đổi ý thì biết làm sao.
Hiện tại, hình tượng thiên kim tiểu thư mới từ nước ngoài về của Bae Gawon đã hoàn toàn khắc sâu trong lòng nhân viên cửa hàng.
Trước khi rời đi, cô ta còn cẩn thận nhắc lại với Bae Gawon: “Cô Bae, ngài nhất định phải chú ý nghe điện thoại nhé, please.”
Bae Gawon duyên dáng gật đầu, rồi kéo cửa xe đóng lại.
Xe nổ máy, tài xế hỏi: “Bây giờ chúng ta về khách sạn phải không, cô chủ?”
Bae Gawon thả lỏng: “Được.”
Hệ thống cảm khái: [Ký chủ, cô đóng giả người giàu đúng là giống thật, ta cũng suýt bị cô lừa luôn.]
Bae Gawon vén nhẹ sợi tóc bên tai: “Vậy ngươi dễ bị lừa quá rồi, mới có chút xíu thôi, đây chỉ là kỹ năng cơ bản của việc giả danh nhà giàu thôi.”
Hệ thống trầm mặc hai giây, lại cảm khái [Kiến thức về phương diện này quá lớn, ký chủ, cô quả nhiên lợi hại.]
Trên đường về khách sạn, họ đi ngang qua một trung tâm thương mại, bên ngoài có màn hình LED khổng lồ đang chiếu quảng cáo, ánh sáng rực rỡ khiến Bae Gawon chú ý – đó là quảng cáo của một trung tâm dạy thêm, viện trưởng đích thân ra mặt quay clip.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài nho nhã hiền lành, đeo kính gọng vàng, khí chất thư sinh, toát ra mùi vị tri thức.
Cô nhìn vài giây, đó là trung tâm bổ túc Hengseong.
Câu khẩu hiệu quảng cáo đúng là rất mạnh miệng – chỉ dạy cho top 3% học sinh đứng đầu khu vực Gangnam, giúp học sinh xây dựng “hồ sơ cuộc sống” thật đẹp, từ thành tích thi đấu, hoạt động tình nguyện, bài luận nhỏ cho đến thư giới thiệu nhập học, cung cấp dịch vụ tư vấn trọn gói.
Bae Gawon thu hồi ánh nhìn, bĩu môi, xuyên sách rồi mà vẫn không thoát nổi vòng xoáy giáo dục.
Về đến khách sạn, cô đi tắm, thay bộ đồ ngủ Victoria's Secret mới mua, váy dây dệt kim màu vàng xanh in hoa cúc nhỏ, phần ngực và eo có ren xuyên thấu, tinh tế xinh đẹp.
Nằm xuống rồi, Bae Gawon có chút ngủ không được, thân thể hơi khác thường, không phải khó chịu kiểu ốm đau, mà là cảm giác ham muốn dâng lên do hormone dao động.
Ba chữ: muốn làm tình.
Cơn cảm giác này đến rất bất ngờ, rất mãnh liệt.
Có chút kỳ quái.
Cô rên rỉ hai tiếng, hỏi hệ thống: “Chuyện gì xảy ra vậy? Bây giờ ta rất muốn ngồi lên mặt một ai đó.”
Hệ thống nhăn nhăn nhó nhó giải thích: [Có thể... là vì thời điểm bắt đầu truyện đang đến gần. Dù sao cũng là H-webtoon mà, cơ thể ký chủ cần phải thích nghi.]
Bae Gawon cạn lời: “Đột ngột như thế này, ngươi bảo ta đi đâu tìm đàn ông?”
Cô cầm điện thoại, vội vàng đặt hàng đồ chơi nhỏ.
Sau khi giải quyết thoải mái xong, cô mới yên ổn chìm vào giấc ngủ, gương mặt trắng nõn hồng hào, như có chút nóng, tóc mai cũng đã ẩm ướt.
Hệ thống cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng tắt máy.
*
Ảnh chụp của Bae Gawon được thuận lợi chuyển đến trụ sở chính Vibe, nhà thiết kế đích thân duyệt chọn cô, quản lý đại diện cho gọi nhân viên cửa hàng đến trụ sở để hỏi tình hình.
“Cô cảm thấy thiện chí hợp tác của cô Bae có cao không?”
Nhân viên cửa hàng thành thật trả lời: “Thưa quản lý, tôi cũng không dám chắc chắn, vì cô Bae vừa từ nước ngoài trở về, là tiểu thư nhà giàu, làm việc có thể sẽ theo cảm hứng một chút. Nhưng tính tình cô ấy khá mềm mại, không khó nói chuyện, chỉ cần chúng ta tích cực liên hệ thêm, thể hiện thành ý, tôi tin khả năng hợp tác vẫn rất cao.”
Quản lý thản nhiên nhắc lại: “Thành ý…”
“Được rồi, tôi đã biết đại khái. Nếu lần này có thể hợp tác với cô Bae, thắng Suri để nhận thầu Seuligo, cô sẽ lập được công lớn. Vibe từ trước đến nay luôn lấy nhân viên làm trọng, sẽ không bạc đãi cô đâu.”
Nhân viên cửa hàng không kìm được vui mừng: “Đó là việc tôi nên làm, thưa quản lý.”
Bae Gawon nhanh chóng nhận được liên hệ từ phía Vibe, đích thân quản lý đại diện gọi điện thoại tới hẹn cô gặp mặt. Cô vờ đắn đo như nhà nhiều tiền, hẹn đối phương đến quán cà phê của Herros gặp mặt.
Tiểu thư kiêu ngạo làm gì có thời gian đi gặp người khác, đương nhiên là ai cũng phải chiều theo ý mình rồi.
Bae Gawon cố ý xuống muộn mười phút so với giờ hẹn. Quán cà phê nằm ở tầng 16, cửa kính sát đất nhìn ra cảnh quan bên ngoài, cảnh sắc như bức tranh chuyển động, bầu trời xanh thẵm dường như chỉ cần giơ tay là chạm tới.
Quản lý đại diện đến gặp cô còn mang theo quà ra mắt, là một chiếc túi xách Hermès.
Bae Gawon nhàn nhạt nhìn lướt qua chiếc túi, rồi dời mắt đi, ra vẻ người giúp việc nhà tôi đi chợ cũng dùng Hermès. Cô cong môi, chào hỏi người quản lý: “Xin chào.”
Quản lý đi thẳng vào vấn đề: “Cô khỏe chứ, cô Bae.”
“Là thế này, ngoại hình và khí chất của cô thật sự rất phù hợp với mẫu đồng phục Vibe của chúng tôi, thiết kế này dành riêng cho cuộc đấu thầu với Seuligo. Tổng bộ rất mong muốn được hợp tác với cô, chúng tôi nguyện lấy ra thành ý lớn nhất. Đây là bản hợp đồng sơ thảo, cô có thể xem qua.”
Bae Gawon cầm hợp đồng lên lật xem, chủ yếu là phần thù lao.
Trong hợp đồng ghi rất rõ, chụp ảnh cho bộ đồng phục mùa hè lần này, thù lao là bốn trăm triệu won, trước khi chụp thanh toán 50%, sau khi chụp xong sẽ thanh toán dứt điểm.
Bae Gawon dứt khoát ký tên: “Tiền với tôi mà nói không quan trọng. Tôi vừa về nước, đang rảnh rỗi xem như làm vớ vẩn giết thời gian.”
Quản lý thấy cô không dông dài, liền nở nụ cười: “Cô Bae đúng là sảng khoái, hợp tác vui vẻ.”
Ký xong hợp đồng, Bae Gawon dưới sự nài nỉ của giám đốc, mới miễn cưỡng nhận lấy chiếc túi xách Hermès.