Việc đầu tiên Bae Gawon làm khi đến Seoul, chính là đến cửa hàng đồ hiệu secondhand để thuê quần áo.
Cửa hàng được bày trí rất sang trọng, phong cách phục vụ và trang hoàng không thua gì các cửa hàng xa xỉ chính hãng. Các loại quần áo may sẵn, túi xách, giày dép của đủ thương hiệu lớn đều có, mẫu mã rất đầy đủ.
Nhân viên phục vụ cũng rất lịch sự, không tỏ thái độ khinh thường, cũng không lật mắt lườm nguýt. Giọng nói nhẹ nhàng, thái độ nhiệt tình.
“Thưa cô, bên này là đồ của Chanel, bên kia là đồ may sẵn của MIUMIU, giày cũng rất hợp với khí chất và độ tuổi của cô. Cô muốn theo phong cách chững chạc hay trẻ trung hơn một chút? Có thể nói với tôi, tôi sẽ đề cử vài món giúp cô.”
Dĩ nhiên Bae Gawon chọn Chanel, bộ suit phong cách Chanel là lựa chọn hàng đầu nếu muốn giả làm thiên kim nhà giàu.
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua một bộ váy, ánh mắt dừng lại trên đó, màu xanh sữa, cổ áo viền ngọc trai, thiết kế tinh xảo.
“Tôi muốn thử bộ này.”
Nhân viên mỉm cười lấy đồ xuống: “Vâng, mời cô, phòng thử đồ ở bên này.”
Bae Gawon bước vào thay. Quần áo hàng hiệu thắng ở đường cắt và chất liệu. Mặc vào vừa vặn ôm sát người, tôn lên mọi đường cong, giống như bầu trời mù sương lúc bình minh, ngây thơ trong sáng.
Nhân viên cửa hàng khen ngợi: “Rất đẹp ạ.”
Bae Gawon khẽ cười, lại chọn thêm một đôi giày cao gót, một chiếc túi Chanel, phối thành một bộ hoàn chỉnh.
Từ một cô nhi ở trại trẻ Noka tại Ulsan, nhanh chóng biến thành một thiên kim nhà giàu thanh nhã đoan trang.
Lúc thanh toán, nhân viên hỏi: “Cô muốn thuê bao nhiêu ngày ạ?”
Bae Gawon nghĩ một chút: “Hai ngày.”
Nhân viên: “Vâng, đây là hóa đơn và biên nhận đặt cọc, xin cô giữ kỹ.”
Sau khi thuê xong cả bộ trang phục, tiền của cô đã bay mất quá nửa.
Ra khỏi cửa hàng đồ hiệu, cô tìm một tiệm làm tóc trông có vẻ đắt tiền gần đó, làm dưỡng và uốn tóc xoăn.
Người có tiền thực sự sẽ chăm sóc tóc và răng thật kỹ.
Tóc có ảnh hưởng rất lớn.
Tay nghề thợ làm tóc không tệ, mái tóc đen uốn sóng to xõa ngang vai khiến khuôn mặt Bae Gawon càng nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh, toát lên vẻ kiều mị e lệ tạo cảm giác nũng nịu như muốn nói lại thôi.
Cô đã đặt xe từ trước – một chiếc thuộc dòng cao cấp của Mercedes. Ra khỏi tiệm làm tóc liền lên xe, bảo tài xế đưa đến khách sạn Herros.
Hệ thống hơi lo lắng: [Ký chủ, ngươi xài sắp hết tiền rồi phải không? Còn tận 14 ngày nữa mới đến ngày khai giảng, ngươi định làm sao đây?]
Bae Gawon rất bình thản: “Đừng lo, ta có cách.”
Hệ thống chỉ có thể tin tưởng: [Được rồi…]
[À đúng rồi, ký chủ, cô chọn ở khách sạn Herros là vì nam chính à?]
Bae Gawon: “Cũng không ngốc lắm.”
[Herros không phải là sản nghiệp của mẹ nam chính sao? Biết đâu trước khi khai giảng có thể tình cờ gặp được nam chính, liều thử một phen.]
Đây là một trong số ít thông tin cô biết được.
Trước khi xuyên vào truyện, cô đọc quá ít nội dung manga.
Hệ thống cổ vũ cô: [Mong là được vậy. Truyện vẫn chưa bắt đầu, ta cũng không chắc ký chủ có gặp được nam chính không. Chúc cô may mắn.]
Bae Gawon đến bằng xe sang, nhân viên mở cửa chạy đến mở cửa. Cô mang giày cao gót, tay xách túi Chanel bước xuống xe.
Có người dẫn đường, cô vào sảnh khách sạn làm thủ tục nhận phòng.
Cô đặt hai đêm phòng suite hạng thương gia, cũng may đang là mùa thấp điểm, chứ bình thường một đêm cô cũng không đủ tiền thuê.
Suite thương gia nằm ở tầng 23, cửa sổ kính sát đất toàn cảnh, bên ngoài xe cộ tấp nập, đèn đuốc sáng trưng.
Chỉ khi trở lại những nơi như thế này, Bae Gawon mới cảm thấy mình sống lại. Cuộc sống đạm bạc ở trại trẻ thật sự không hợp với cô. Cô nghiện “làm màu”, không làm màu là sống không nổi. Người khác không ghen tị, không ngưỡng mộ cô, cô liền thấy ngứa ngáy không yên.
Cô theo thói quen lấy điện thoại ra selfie, tiện tay để lộ túi Chanel, phông nền là khung cảnh đêm từ tầng cao.
Cô chụp cả 1GB ảnh, rồi mới nhớ ra mình đã xuyên truyện, chưa có tài khoản mạng xã hội nào cả. Cô vội đăng ký tài khoản Ins.
Chọn định vị, rồi đăng ảnh lên.
Bae Gawon cười tít mắt ngắm nghía những bức ảnh xinh đẹp của mình, rồi lục trong túi, lấy nốt đống tiền mặt còn lại ra, đếm đi đếm lại vẫn chẳng thấy nhiều hơn.
Cô lẩm bẩm: “Chỗ này không biết có đủ mua một bộ đồ ngủ của Victoria’s Secret không nữa?”
Hệ thống sợ đến chết khiếp: [Ký chủ, hay là đừng xài tiền nữa đi, ta sợ lắm.]
Bae Gawon có cách: “Thì lưu tệp là được mà. Mua trước, nếu hối hận thì quay lại đọc tệp, không phải tiền sẽ quay lại sao? Yên tâm.”
Ở khách sạn sang trọng thế này, đương nhiên cả đồ ngủ cũng phải xứng tầm.
Cô gọi điện xuống quầy lễ tân: “Sắp xếp xe giúp tôi, tôi muốn ra ngoài mua đồ.”
Suite hạng thương gia có kèm dịch vụ đưa đón trong bán kính 5km, không dùng thì phí.
Nhân viên quầy lễ tân: “Vâng, thưa cô. Cô xuống sảnh chờ một lát là được.”
Bae Gawon dùng nĩa xúc một miếng bánh welcome drink của khách sạn, rồi xách túi xuống thang máy.
Xe vẫn chưa chuẩn bị xong, cô ngồi chờ ở khu vực nghỉ ngơi trong sảnh khách sạn. Đang mùa thấp điểm, lại là buổi tối, nên chẳng mấy ai ở khu vực này.
Có người mang cà phê và bánh ngọt đến, đặt xuống bàn.
“Mời cô Bùi dùng, xin cô chờ một lát, xe đang được chuẩn bị.”
Bae Gawon khẽ mỉm cười, nét mặt thoáng vẻ lạnh lùng – hình tượng tiểu thư con nhà giàu cao ngạo vẫn phải duy trì.
Sau khi người kia rời đi, cô mở bảng hệ thống, dùng điểm lưu thứ hai.
Cửa sổ pop-up: [Xác nhận lưu tệp?]
Bae Gawon bấm xác nhận.
[Chúc mừng ký chủ, lưu tệp thành công.]
Đại sảnh rất yên tĩnh, cô vừa nhấp một ngụm cà phê thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới.
Bae Gawon đặt ly cà phê xuống, quay đầu lại hóng chuyện.
Hệ thống phấn khích: [Là nam chính!]
Bae Gawon nhận ra, Im Jisung, hắn còn đẹp trai hơn trong manga, nét mặt mang phong thái đậm nét khiến người khác khó mà diễn tả được. Lông mày sắc, xương gò má và đường nét gương mặt sắc sảo, da trắng, nhưng sắc mặt lúc này rất tệ, lạnh lùng, thậm chí có thể nói là vặn vẹo, đôi mắt quý phái toát ra cơn phẫn nộ và căm hận dữ dội.
Hắn đang chất vấn cha mình, chủ tịch tập đoàn Hanon.
“Cha không thấy ghê tởm sao? Đây là khách sạn của mẹ! Không ngờ cha lại dám quang minh chính đại dẫn tình nhân đến đây vụng trộm.”
“Sao vậy, cha không được nữa rồi à? Phải dùng mấy trò biến thái ghê tởm này mới kích thích được cha, có phải không?”
Chủ tịch bị con trai chất vấn, vừa giận vừa thẹn đến tái mặt, ngực phập phồng dữ dội.
Đám vệ sĩ và thư ký bên cạnh đều cúi rạp đầu, nào ai dám nghe.
Ông ta bất ngờ vung tay, tát Im Jisung một cú thật mạnh. Má phải của hắn lập tức sưng đỏ, nhưng hắn chỉ cười nhạt, ánh mắt càng hung hiểm: “Bị tôi nói trúng bệnh kín, thẹn quá hóa giận rồi à?”
Khóe môi chủ tịch không khống chế được khẽ run, sắc mặt âm trầm đáng sợ, lại giơ tay lên lần nữa. Lần này thư ký nhanh tay cản lại, nhắc nhở: “Chủ tịch, xin hãy bình tĩnh.”
Thư ký liếc nhìn Bae Gawon đang ngồi cách đó không xa, nói nhỏ: “Có người đang nhìn.”
Chủ tịch cũng quay sang đây, chú ý tới một người ngoài như cô. Có vẻ cân nhắc đến việc hình ảnh không hay, ông ta hậm hực thu tay lại, lạnh lùng cảnh cáo Im Jisung: “Tự lo lấy thân mình đi!”
Nói xong quay người rời đi, vệ sĩ theo sau.
Thư ký bước về phía Bae Gawon. Cô biết hắn ta sẽ làm gì, nhất định là muốn kiểm tra xem cô có lén quay phim hay chụp hình gì không.
Lười ứng phó.
Cô nhấn vào điểm lưu thứ hai, chọn đọc tệp.
Bảng hệ thống hiện ra: [Xác nhận đọc tệp?]
Cô lập tức bấm vào xác nhận.
Chớp mắt sau, cà phê trước mặt vẫn chưa bị đụng đến, ly còn đầy.
Cô vội đứng dậy, rời khỏi ghế, đi đến vị trí gần hơn – nơi bọn họ sắp cãi nhau, ẩn mình sau chậu cây cảnh.
Một lúc sau, Im Jisung và chủ tịch đi tới và bắt đầu cãi vã, tư thế và lời thoại đều y hệt như trước.
Ngay khi chủ tịch nổi giận muốn giơ tay tát Im Jisung, cổ tay đột ngột bị giữ lại, trước mặt xuất hiện một gương mặt trẻ trung xinh đẹp, mang vẻ ngây thơ trong sáng.
Bae Gawon cong mắt cười, tràn đầy bất ngờ: “Thật là ngài sao? Chủ tịch Hanon! Tôi từng thấy ngài trên bản tin, cha tôi mua không ít cổ phiếu Hanon đó, nhờ ngài mà tài sản nhà tôi tăng lên không ít!”
“Không ngờ ngoài đời ngài còn già hơn trên TV, lần nào lên sóng ngài cũng trang điểm hả?”
Chủ tịch nghe câu đầu vốn rất hài lòng, câu sau lại khiến ông ta “vỡ trận”, mặt đỏ như sung huyết, gắng nén lửa giận, vẻ mặt có phần vặn vẹo, nhưng không thể nổi giận với một người không quen biết, nên cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Sau này nhớ tiếp tục ủng hộ Hanon nhé, sẽ không để cha cô thất vọng đâu. Cô cũng có thể sống sung túc hơn.”
Nói xong, chủ tịch không ở lại thêm một giây nào nữa, kéo đám thư ký và vệ sĩ vội vã bỏ đi.
Ông ta sợ nữ sinh này xin chụp ảnh chung rồi đăng lên mạng, nói ông ta trông già, xấu hơn trên TV.
Nhìn theo bóng lưng hấp tấp của ông ta, Bae Gawon hơi nhếch môi, quay sang nhìn Im Jisung, lạnh nhạt nói: “Anh nên cảm ơn tôi, bằng không, một giây sau cái tát đó sẽ rơi xuống khuôn mặt đẹp trai của anh rồi.”
“Má bên phải sẽ sưng lên đó nha.”
Im Jisung lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt băng giá như muốn đông người ta thành tượng. Im lặng một lúc, hắn mới lên tiếng: “Coi như cảm ơn, cho cô một lời khuyên: nếu muốn tiếp tục mặc nguyên bộ Chanel, thì mau về bảo cha cô bán sạch cổ phiếu Hanon đi, sắp rớt giá rồi.”
Bae Gawon hơi hướng mày, thế này là tính công khai chuyện cha hắn ngoại tình?
Cô chẳng mấy bận tâm, dù sao đây cũng là truyện tranh 18+.
Cô hỏi thẳng: “Vậy có thể bù tiền rớt giá cổ phiếu ấy cho tôi luôn không? Gần đây tôi muốn mua túi.”
Chân mày Im Jisung khẽ chau lại. Cảm thấy hoang đường mà cũng thấy hợp lý. Quan trọng là cô nói quá tự nhiên, cứ như đang tán gẫu với bạn trai.
Hắn cúi đầu, rút ví ra, đưa cho cô một chiếc thẻ, nói rất lạnh nhạt: “Mật khẩu là mã cổ phiếu của Hanon.”
Bae Gawon nhận thẻ, hắn bỏ đi.
Còn mua cái gì đồ ngủ nữa, Bae Gawon lập tức mang thẻ đi tra số dư.
Hệ thống vừa nhìn thấy số dư liền sững sờ: [Ký chủ, chuyện này còn kích thích hơn cả hai người lên giường á.]
“Á á á á! Bốn trăm triệu won!”
Tương đương với gần hai trăm vạn nhân dân tệ đó. Bae Gawon cũng không ngờ chỉ đọc lại một tệp, giúp hắn né một cái tát mà thu hoạch lại lớn đến vậy.
Vậy thì tạm thời không cần lo không có tiền tiêu rồi.