Bae Gawon về đến trại trẻ mồ côi, mệt đến mức chân cũng đau rã rời, leo dốc đúng là cực hình.

Cô vừa xoa mắt cá chân, vừa hỏi hệ thống: “Cái tên cậu chủ Yul đó là nam phụ à?”

Hệ thống: [Xin lỗi nha, ký chủ, ngươi đã được cấp quyền lưu và đọc lại rồi, nên không thể tiết lộ thêm nội dung cốt truyện. Những gì ngươi biết trước khi xuyên sách là bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu, ta không thể spoil.]

Bae Gawon mắng một câu: “Đồ phế vật.”

Cô mắng người rất bình tĩnh, rất ngây thơ trong trẻo. Nhìn gương mặt kia, cho dù mắng khó nghe đến mấy cũng trở nên dễ chịu.

Hệ thống lí nhí giải thích: [Ta cũng đâu có phế vật đến thế…]

Bae Gawon ném luôn đoạn chen ngang này ra sau đầu, hớn hở đi tắm, sữa tắm tỏa ra hương thơm của đồng tiền, cô kỳ cọ tạo bọt, đứng trước gương ngắm nghía vóc dáng của mình.

Cô tò mò hỏi: “Thân thể cũng được điều chỉnh à? Trắng thật đấy, vì ta là nữ chính của truyện tranh H đúng không?”

Hệ thống gật đầu: [Một chút thôi, chủ yếu là do ký chủ ngươi vốn đã có nền tảng tốt.]

Tắm xong, Bae Gawon đi ngủ sớm. Chăn thì thô ráp đến mức xù lông, cô vốn thích ngủ gác lên chăn, lót dưới mặt mà ngủ, nhưng bây giờ với cái chăn rách nát này thì không dám làm vậy nữa, thô quá, cọ vào mặt là đau.

Chỉ có thể nằm ngửa, ngoan ngoãn đi ngủ.

Ngày mai còn phải ngồi xe buýt đường dài đến Seoul, sẽ rất mệt. Dù không buồn ngủ cũng phải cố nhắm mắt, nhắm một hồi rồi cũng thiếp đi.

Hệ thống khẽ nói: [Chúc ngủ ngon, ký chủ.]

Không có tiếng trả lời.

Ký chủ đoán không sai – Kim Yul chính là nam phụ. Nhưng giai đoạn đầu không có nhiều đất diễn, mãi về sau mới bắt đầu xuất hiện.

Vì nữ chính chuyển từ Ulsan lên Seoul học, còn Kim Yul thì ngược lại – từ Seoul bị đày về Ulsan. Nên giai đoạn đầu, hai người hoàn toàn lệch tuyến.

Kim Yul là cháu trai thứ hai của lão chủ tịch Tập đoàn Agang.

Người ta thường nói con giữa là ít được yêu thương nhất, và trong nhà tài phiệt cũng không ngoại lệ.

Kim Yul có một anh trai, từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người thừa kế hoàn hảo, còn có một cậu em nhỏ tuổi, lanh lợi đáng yêu. Cha thiên vị anh cả, mẹ thì nuông chiều em út, chỉ có hắn bị kẹp ở giữa, chẳng ai quan tâm, chẳng ai quản lý, từ đó hình thành tính cách ngang ngược, tùy tiện.

Xảy ra chuyện, cũng chỉ có ông nội đứng ra thu dọn tàn cuộc. Gần đây, Tập đoàn Agang bị viện kiểm sát Seoul theo dõi sát sao, đúng lúc Kim Yul nửa đêm đua xe, tông bay lan can, đâm vào cột đèn đường. Người qua đường vây lại đông, video quay được thì lan truyền khắp nơi, gây ầm ĩ.

Vì vụ này còn kéo theo lời đồn rằng trưởng tôn của Agang đổi quốc tịch để trốn nghĩa vụ quân sự. Tổng giám đốc giận dữ vì Kim Yul “không nên thân”, sợ hắn làm liên lụy đến người thừa kế được chăm bẵm bao năm, vội vàng đẩy hắn về Ulsan, để hắn ở đó tự kiểm điểm.

Trong lòng Kim Yul u ám nặng nề, cha mẹ hắn lúc nào cũng thiên vị, đến ngày hắn rời Seoul cũng không ai tiễn. Tới Ulsan rồi cũng chẳng có gì thay đổi, trái lại càng trở nên phóng túng tồi tệ hơn, mua say, đua xe, làm càn làm quấy.

Chỉ có ông nội là còn để tâm đến hắn, cử tâm phúc là quản lý Choi đi theo trông nom, bảo hắn ở Ulsan chăm làm việc thiện, thay đổi hình tượng. Bao giờ sửa đổi tốt rồi, mới được quay về Seoul.

Tâm trạng Kim Yul bữa nay cực kỳ tệ, nên mới uống say đến thế.

Hôm nay là sinh nhật của em trai hắn, hắn thấy mẹ mình đăng ảnh gia đình lên mạng xã hội – bốn người trong một khung hình, hòa thuận ấm áp. Thiếu đi hắn cũng chẳng thấy khuyết gì. Trong cái nhà này, có hắn hay không cũng vậy thôi.

Quản lý Choi đưa Kim Yul vào ghế phụ, bảo tài xế đưa cậu chủ về biệt thự trước, còn mình thì tự gọi xe. Dù gì hàng ghế sau cũng bị bẩn, không ngồi nổi.

Kim Yul nhức đầu, ánh mắt u tối, trên mặt vẫn dính dớp, mùi đào trắng quanh quẩn mũi. Hắn đang nghĩ, không biết cái bánh sinh nhật của em trai có vị gì?

Hắn giơ tay day day trán.

Chiếc xe sang từ từ leo lên dốc, hướng về căn biệt thự độc lập phía trên trại trẻ Noka.

Đó là nơi Kim Yul đang ở.

Sắc mặt Kim Yul không tốt, do uống quá nhiều rượu, trong mắt đầy tơ máu, càng thêm vẻ lạnh lẽo u ám. Hắn đi tắm, dặn người hầu chuẩn bị một cái bánh, khi hắn tắm xong nhất định phải có sẵn.

Người hầu hỏi: “Cậu chủ, muốn vị gì ạ?”

Kim Yul không có vị nào đặc biệt thích, chỉ là thấy em trai có bánh, thấy nó hạnh phúc. Trong lòng hắn đầy ghen tị, mũi vẫn còn phảng phất mùi đào trắng, liền thuận miệng: “Đào đi, một lớp kẹp đào, một lớp kem lạnh.”

Yêu cầu như vậy là rõ ràng nhất, với người hầu mà nói thì dễ làm nhất. Chỉ sợ cậu chủ nói “tùy”, tâm ý của hắn rất khó đoán, lúc nắng lúc mưa.

Người hầu cung kính đáp: “Vâng.”

Kim Yul bước vào phòng tắm, quản lý Choi đến muộn một bước, đi thẳng vào phòng hắn, đứng ngoài cửa phòng tắm nói chuyện với hắn.

“Cậu chủ Yul, ngày mai cậu cần đến trại trẻ Noka để thị sát. Ngài chủ tịch yêu cầu cậu làm việc thiện, bắt đầu từ những tổ chức từ thiện như trại trẻ Noka là phù hợp nhất. Hơn nữa, trại trẻ này còn do Agang tài trợ, viện trưởng rất hoan nghênh cậu đến.”

“Tôi đã sắp xếp hết rồi, ngày mai cậu chỉ cần chơi ghép hình, cắt giấy với mấy đứa trẻ là được, để nhiếp ảnh gia chụp vài tấm hình, phần liên hệ truyền thông ở Ulsan để tôi lo liệu.”

Trong tiếng nước chảy rào rào, vang lên một giọng nói lạnh lùng…

“Không đi. Ông thích thì tự mà đi.”

“Chẳng lẽ chỉ có người lương thiện mới xứng đáng sống trên đời à? Tôi từ trước tới giờ vẫn xấu xa như thế, trước kia không ai dạy dỗ, giờ lại bắt tôi giả làm người tốt? Nhàm chán chết đi được.”

Quản lý Choi chỉ đáp: “Đây là dặn dò của ngài chủ tịch. Cậu Yul, tôi biết điều cậu không muốn nhất, là để lão chủ tịch buồn lòng.”

Ông quả thật đã nắm trúng điểm yếu của Kim Yul. Cha không đoái hoài, mẹ không thương yêu, chỉ còn ông nội là vẫn dành cho hắn đôi chút quan tâm. Nếu để ông nội đau lòng thêm lần nữa, e rằng cả đời hắn thật sự sẽ bị giam lỏng mãi ở cái nơi nhỏ bé gọi là Ulsan này.

Sắc mặt Kim Yul trông càng u ám hơn, từng giọt nước từ tóc đen nhỏ tí tách xuống sàn.

“Nói xong thì cút.”

Quản lý Choi biết, câu đó nghĩa là hắn đã đồng ý. Ông dịu giọng dặn dò: “Sáng mai tám giờ xuất phát. Cậu Yul, tối nay cậu nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Kim Yul nằm trong bồn tắm, cầm ly rượu vang ném về phía cửa. Rượu đỏ loang thành vết trên bề mặt gỗ. Quản lý Choi lặng lẽ rời khỏi, căn dặn người hầu: “Cậu chủ đã uống rượu, không nên ngâm mình trong bồn quá lâu, chú ý một chút.”

Người hầu: “Vâng.”

Quản lý Choi rõ ràng đã lo xa quá mức. Bởi không bao lâu sau khi ông rời đi, Kim Yul đã choàng áo choàng tắm, bước ra khỏi bồn, ngâm mình khi say khiến đầu choáng váng.

Hắn choàng khăn đi xuống lầu, người hầu đẩy bánh kem đến: “Cậu chủ, bánh đã chuẩn bị xong.”

Kim Yul liếc nhìn một cái, không thua kém gì cái của em trai hắn.

Cốt bánh mềm, phủ kem trắng, phía trên trang trí mấy đóa hoa tươi.

Hắn ra lệnh: “Tắt đèn. Mang nến và bật lửa lại đây.”

Người hầu làm theo, đèn chùm pha lê vụt tắt, cả căn biệt thự chìm trong bóng tối.

Ánh mắt Kim Yul cụp xuống, cắm nến lên bánh, dùng bật lửa châm lửa. Ngọn nến đong đưa, ánh sáng ấm áp rải lên mặt bánh kem, cũng phủ lên khuôn mặt hắn – ánh mắt bình lặng, thần sắc tưởng như yên bình, lại lộ ra một tầng âm u khó diễn tả thành lời.

Hắn khép mắt, hai tay chắp lại, lặng lẽ cầu nguyện.

Người ta thường bảo, điều ước mà nói ra thì sẽ không linh, nhưng hắn cố tình nói ra, giọng điệu hờ hững, chân thành đến rợn người:

“Đi chết đi. Tất cả các người đi chết đi.”

“Những kẻ không yêu tôi đều đi chết đi.”

“Ai sinh nhật hôm nay, cũng đi chết đi.”

Hắn nhẹ nhàng ước nguyện, nói ra những lời độc ác nhất. Nhưng ánh nến lại rọi lên gương mặt nghiêm nghị của hắn, khiến hắn trông giống như thần linh, thuần khiết vô ngần.

Người hầu đứng bên nghe xong, toàn thân nổi da gà, không dám ngẩng đầu.

Kim Yul còn chia bánh cho họ.

Nghe hắn ước xong, ai còn dám ăn? Lỡ ăn xong thật sự “đi chết” thì sao?

Người hầu đành cứng mặt nhận lấy: “Cảm ơn cậu chủ.”

Kim Yul không ăn kem, dùng nĩa xiên một miếng đào rồi đưa vào miệng. Đào thật sự rất ngon.

Chỉ ăn một miếng, hắn liền đặt bánh xuống, quay về phòng.

**

Ngày hôm sau

Đồng hồ báo thức kêu liên tục, Bae Gawon đã tắt nó đi.

Hệ thống gọi cô dậy: “Ký chủ, không dậy thì sẽ lỡ chuyến xe đấy.”

Bae Gawon gian nan ngồi dậy, mỹ nhân đúng là mỹ nhân – mới ngủ dậy mà cũng đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ. Làn da trắng như tuyết, tóc đen rối nhẹ, lại có thêm mấy phần sinh khí sống động.

Có đứa nhỏ đến gõ cửa, nghe giọng là Chu Yeon.

“Chị Gawon, chị dậy chưa? Phải dậy rồi, viện trưởng bảo em đến gọi chị, nói hôm nay chị phải kịp chuyến xe.”

Bae Gawon quấn chăn đáp lời: “Dậy rồi, yên tâm đi. Em cứ ăn sáng trước, không cần lo cho chị.”

Thu: “Chị Gawon, lát nữa em mang bữa sáng cho chị nhé, chị đợi em nha.”

Bae Gawon mặt dày: “Ừ, cảm ơn em nhiều.”

Hệ thống nghĩ bụng, có thể thản nhiên để trẻ con hầu hạ mà không cắn rứt tí nào thì chắc chỉ có ký chủ nhà mình làm được.

Bộ quần áo cần mặc hôm nay, Bae Gawon đã chọn từ sớm – là món đẹp nhất trong số quần áo cô có. Có lẽ là đồ mới được nhà hảo tâm quyên góp gần đây: một chiếc váy màu xanh bạc hà, chiều dài tà váy miễn cưỡng qua đầu gối, viền váy còn thêu mấy bông hoa nhỏ.

Cô mặc vào như một đóa loa kèn xanh giữa mùa xuân – sắc xanh nồng đậm, sinh khí rực rỡ.

Làn da trắng nõn, tóc buộc nửa, thuần khiết dịu dàng.

Toàn bộ hành lý của Bae Gawon chỉ có một chiếc ba lô nhỏ.

Thu dọn xong, Chu Yeon mang bữa sáng đến. Khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của cô bé lúc nào cũng tươi cười, khiến người khác có thiện cảm ngay.

“Chị Gawon, cho chị nè. Vì hôm nay chị đi rồi, nhà ăn đặc biệt làm cơm cuộn rong biển cho chị đó.”

Khóe mắt Bae Gawon khẽ giật, nhận lấy phần cơm cuộn được gói trong giấy bạc – một cuộn nguyên cây, chưa được cắt lát.

Cô cười khô khốc một tiếng: “Đúng là có lòng quá. Cảm ơn nhé.”

Bae Gawon đói, đành phải ăn.

Chu Yeon đột nhiên rơm rớm nước mắt: “Chị Gawon, chị còn quay lại không? Em không nỡ xa chị đâu.”

Bae Gawon xoa đầu cô bé: “Chị sẽ quay lại.”

Còn khuya.

Chu Yeon nghe vậy liền nín khóc, nở nụ cười. Trẻ con chuyển hướng chú ý rất nhanh, giây trước còn khóc, giây sau đã nói sang chuyện khác.

“Sáng nay trong trại trẻ có một anh trai rất đẹp trai đến thăm. Viện trưởng đang tiếp đón anh ấy đó. Anh ấy hình như rất giàu, sau lưng còn có vệ sĩ theo nữa, trông hơi đáng sợ.”

Bae Gawon không hứng thú, vừa nhai cơm cuộn vừa nói: “Ồ.”

Cũng khá ngon thật.

Tiểu thư nhà giàu khi ăn luôn phải chậm rãi nhã nhặn. Một cuộn cơm rong biển, cô ăn mất gần nửa tiếng. Nếu không có hệ thống nhắc nhở, chắc còn ăn lâu hơn.

Ăn xong, Bae Gawon dùng khăn giấy lau miệng, đeo ba lô lên vai, xoa đầu Chu Yeon: “Chị chuẩn bị đi đây.”

Chu Yeon không nỡ, mím môi gật đầu, như sắp khóc.

Bae Gawon không ngờ lại có nhiều đứa nhỏ đến tiễn mình như vậy. Trong trại trẻ Noka, trẻ cùng độ tuổi với cô không còn mấy, đa phần là mấy đứa nhóc tì.

Chúng vây quanh chân cô, nức nở khóc.

“Chị Gawon, em không muốn chị đi.”

“Hu hu hu hu, đừng đi mà.”

“Chị Gawon, Seoul cách đây xa lắm không? Khi nào chị quay lại?”

Bae Gawon dở khóc dở cười, lặng lẽ kéo vạt váy ra khỏi bàn tay lem nhem của một đứa nhóc. Đây là chiếc váy duy nhất còn nhìn tạm được, lỡ mà bị làm bẩn thì toi.

Cô lần lượt xoa đầu từng đứa nhỏ, tươi cười dịu dàng dỗ dành, giọng nói mềm mại, êm ái: “Đừng khóc nữa, ngoan, chị sẽ quay lại thăm các em. Chị cũng không nỡ xa mấy đứa đâu.”

Trẻ con khóc sẽ lây nhau, một đứa khóc có thể kéo theo cả bầy. Dỗ mãi không yên, Bae Gawon chợt nhớ đến túi kẹo vị kỳ lạ mua hôm qua, bèn lôi ra chia cho từng đứa.

“Ăn kẹo nào, đừng khóc nữa nhé, ngoan.”

Cách đó không xa, viện trưởng đang dẫn Kim Yul đi thị sát cơ sở vật chất của trại trẻ, vừa hay đi tới chỗ này.

Kim Yul dừng lại, hắn nhận ra Bae Gawon.

Quản lý Choi cũng nhận ra: “À, là cô gái hôm qua.”

Viện trưởng hỏi: “Quản lý Choi, anh biết Gawon sao?”

Ông đáp: “Hôm qua tình cờ gặp, cô bé này giúp tôi một tay. Thì ra tên là Gawon à. Cô bé này không chỉ xinh đẹp, mà còn rất tốt bụng.”

Viện trưởng nhìn về phía xa – nơi Bae Gawon đang bị bọn trẻ vây quanh – mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tự hào: “Đúng vậy, Gawon là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.”

“Tính cách em ấy tốt, dịu dàng và lương thiện, bọn trẻ trong trại đều quý em ấy lắm. Gawon vừa được chuyển lên Seoul học, hôm nay phải bắt xe đi. Bọn nhỏ không nỡ xa, nên kéo nhau ra tiễn.”

Ánh mắt Kim Yul vẫn dừng trên người Bae Gawon. Cùng là rời đi, nhưng tại sao khi hắn rời khỏi Seoul lại chẳng ai quan tâm, không một ai đến tiễn?

Còn cô, nhân duyên tốt đến thế, có cả đám trẻ con bám lấy, khóc vì cô, không muốn cô rời đi.

Kim Yul chăm chú nhìn cô, muốn xem rốt cuộc cô có gì đặc biệt. Mặt trái xoan, da trắng, mắt hạnh ướt át, tay chân thon dài.

Ngoài việc rất đẹp, nụ cười rất thuần khiết dịu dàng ra… thì hình như cũng chẳng còn gì khác.

Lũ trẻ vây lấy cô, không cho cô đi, khóc lóc ồn ào, ríu rít nói không ngừng.

Kim Yul cảm thấy khung cảnh này vừa chói mắt vừa chói tai. Hắn ghét nhất những nơi ồn ào náo nhiệt, vì hắn vĩnh viễn không phải nhân vật chính trong đó, thậm chí còn như người vô hình. Trong gia đình, những khung cảnh rộn ràng như thế luôn là lúc cha khen ngợi anh trai, vỗ vai cười lớn; mẹ ôm cậu em út, âu yếm kể lể với người ngoài rằng thằng bé học cái gì cũng nhanh, cũng giỏi.

Chỉ có hắn ngồi im trên ghế sô pha, như thể vô hình. Càng ồn ào, hắn lại càng cảm thấy mình không tồn tại.

Ánh mắt Kim Yul vẫn dán chặt vào Bae Gawon, nhìn đến mức cô cảm nhận được ánh nhìn đó, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt hắn.

Cô rõ ràng đã nhận ra hắn, nhưng không phản ứng gì, chỉ dời ánh mắt sang viện trưởng bên cạnh hắn, mỉm cười vẫy tay chào viện trưởng, rồi cúi người chào một cái.

Sau đó cô quay lưng, đeo ba lô rời đi.

Kim Yul nghe thấy viện trưởng ở bên cạnh thở dài: “Hy vọng Gawon lên Seoul sẽ thuận buồm xuôi gió.”

Bae Gawon rời đi, đám trẻ con thấy viện trưởng liền nức nở chạy tới đòi an ủi. Viện trưởng dở khóc dở cười, vừa dỗ vừa đuổi: “Ta đang tiếp khách quan trọng, mấy đứa ngoan, tự chơi đi.”

Lũ trẻ ngoan ngoãn đi hết, chỉ còn Chu Yeon nán lại. Cô bé chìa tay ra trước mặt Kim Yul, bàn tay nhỏ mở ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo: “Anh ơi, cho anh nè.”

Quản lý Choi định ngăn lại, ông sợ Kim Yul nổi nóng làm bé con sợ.

Kim Yul liếc máy quay một cái, không tức giận, nhận lấy viên kẹo.

Chu Yeon thấy hắn nhận rồi, liền vui vẻ chạy đi.

Kim Yul bóc vỏ kẹo, cho vào miệng. Chưa đến vài giây, lông mày đã nhíu chặt, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.

Bae Gawon lúc này đã đi xa, hệ thống hỏi: “Ký chủ, cô bảo Chu Yeon đưa cho hắn viên kẹo vị gì vậy?”

Bae Gawon cười xấu xa: “Vị nước rửa chén.”

“Ai bảo hắn cứ lườm ta âm u như hồn ma vậy chứ, hắn làm ta ghê sợ thì ta cũng cho hắn biết mùi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play