Buổi chiều, Bae Gawon đến tìm viện trưởng.

Cô đi vào văn phòng viện trưởng, tổ chức từ thiện đâu đâu cũng toát lên vẻ mộc mạc, văn phòng viện trưởng cũng không ngoại lệ, trang trí rất giản dị. Vì trại mồ côi có tên là Noka (Mầm Xanh), nên phong cách thiết kế lấy màu xanh lá làm chủ đạo, tăng thêm vài phần sức sống và ấm áp.

Trại mồ côi Noka do Tập đoàn Agang tài trợ, khắp nơi đều có logo đặc trưng của Agang, cả trên bảng thông tin tuyên truyền cũng dán poster của chủ tịch tập đoàn Agang.

Trên tường văn phòng viện trưởng treo ảnh chụp chung của viện trưởng và chủ tịch, trong tủ trưng bày gần như toàn là cúp do Tập đoàn Agang trao tặng, có khắc logo, đến cả bảng tên bằng mica đặt trên bàn viện trưởng cũng đồng thời có biểu tượng của Noka và Agang.

Tập đoàn Agang kinh doanh đa ngành, nhưng chủ yếu là điện thoại, kỹ thuật chip của họ nổi danh là “vua hiệu năng”, không chỉ thống trị thị trường Seoul mà ở Ulsan càng như che trời bằng một tay, vì Agang đã xây nhà máy chip lớn nhất tại đây, có thể xem Ulsan là quê nhà của Agang.

Dù Bae Gawon mới xuyên sách hôm qua, nhưng khả năng quan sát của cô rất nhạy bén. Trong trại mồ côi, bất kỳ ai có điện thoại đều dùng sản phẩm của Agang, từ viện trưởng, giáo viên đến đầu bếp, lao công, đủ để thấy mức độ ảnh hưởng của thương hiệu này.

Bae Gawon đang thất thần nhìn logo của Agang thì bị viện trưởng gọi kéo về thực tại.

“Gawon, con tìm ta có chuyện gì vậy?”

Bae Gawon mỉm cười dịu dàng, trông rất ngoan ngoãn: “Là thế này, viện trưởng, con muốn xuất phát sớm đi Seoul, tranh thủ trước ngày nhập học làm quen một chút với môi trường. Người cũng biết, con chưa bao giờ rời khỏi Ulsan, sợ đến nơi mới không thích ứng được.”

Viện trưởng hơi trầm ngâm một chút: “Cũng tốt, đến ngày nhập học cũng không còn bao xa nữa, đi trước làm quen với nơi ở, làm quen với hoàn cảnh cũng là điều hay.”

“Con định khi nào xuất phát?”

Bae Gawon: “Ngày mai ạ.”

Viện trưởng gật đầu đồng ý, rồi cầm lấy túi tote bên cạnh, lục tìm ví tiền, rút ra một xấp tiền mặt đưa cho Bae Gawon, giọng ôn hòa: “Chi phí sinh hoạt ở Seoul cao lắm, học bổng của trường Seuligo cấp cho con cũng có hạn, con lại còn phải mua đồng phục, để dành tiền ăn nữa. Đây là tiền riêng của ta, Gawon, con cứ cầm lấy.”

Theo lẽ thường, một đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi hẳn sẽ rất nhạy cảm, lương thiện, không muốn làm phiền người khác. Gặp lời như thế chắc chắn sẽ từ chối đầy cảm động: “Cảm ơn viện trưởng, nhưng con không cần đâu, con đủ dùng rồi ạ.”

Thế nhưng, người đang đứng trước mặt viện trưởng lúc này là Bae Gawon – người mà hễ thấy tiền là hai mắt sáng rỡ. Cô tươi cười rạng rỡ nhận lấy, nét mặt thuần khiết, nụ cười lại càng xinh đẹp chói mắt: “Cảm ơn viện trưởng, con còn đang lo không đủ tiền. Người thật tốt với con, lòng tốt của người, con sẽ luôn ghi nhớ, sau này nhất định sẽ báo đáp.”

Dù là miếng thịt nhỏ như chân ruồi thì vẫn là thịt, biết đâu đủ để cô mua một chiếc kẹp tóc của miumiu, giúp cô gia tăng +1 cho tiến trình giả làm thiên kim tiểu thư.

Miệng ngọt, biết vẽ bánh vẽ là kỹ năng cơ bản của mỗi kẻ hư vinh mê tiền.

Quả nhiên viện trưởng được dỗ đến bật cười: “Ta không mong các con báo đáp, chỉ cần các con lớn lên thành người lương thiện, chính trực là tốt rồi.”

Thực ra Bae Gawon không mấy tin trên đời này lại có người hoàn toàn vô tư không cầu báo đáp. Có thể có đấy, nhưng chắc chắn không phải là cô. Mọi việc cô làm đều có mục đích, tốt nhất là được trả tiền.

Cô vẫn treo nụ cười bên môi, định nói thêm vài lời ngọt ngào nữa thì điện thoại của viện trưởng bỗng reo lên. Viện trưởng bắt máy: “Alo, Chánh văn phòng Choi à?”

“À, cậu chủ Lục sẽ tới vào ngày mai sao? Sao lại đột ngột đi sớm thế?”

Bae Gawon lén nghe, cậu chủ Lục? Ai thế? Là nam phụ à? Cô chỉ mới đọc phần giới thiệu truyện và chương đầu, hoàn toàn không có ấn tượng gì với cậu chủ Lục cả.

Nam chính nam phụ đều ở Seoul mà, chắc không đến cái nơi nhỏ như Ulsan đâu.

Viện trưởng liếc sang Bae Gawon, ra hiệu bằng mắt rằng cô có thể rời đi.

Bae Gawon bình tĩnh mỉm cười, cúi người chào rồi cầm tiền rời khỏi văn phòng viện trưởng.

Kệ cậu chủ gì gì đó đi, đến Seoul trước đã rồi tính tiếp.

Bae Gawon về phòng thu dọn hành lý. Cô ở phòng hai người, diện tích không lớn nhưng rất sạch sẽ, có hai chiếc giường đơn.

Giờ thì chỉ còn mình cô ở đây. Cô gái ở cùng lớn hơn cô, thi trượt đại học, đã rời viện ra ngoài đi làm.

Nên hiện tại, căn phòng này là của riêng cô.

Nói là thu dọn hành lý, nhưng khi Bae Gawon sắp xếp xong thì phát hiện thứ cô chất được vào vali toàn là đồ rách nát, tâm trạng lập tức tụt xuống đáy. Không có một món quần áo nào ra hồn, phần lớn đều là đồ do người hảo tâm quyên góp, có cái còn thêu logo màu xanh của trại mồ côi Noka, đến cả mép viền quần lót cũng bị xổ chỉ, bàn chải đánh răng thì xù lông hết rồi, sữa rửa mặt, đồ dưỡng da, đồ trang điểm đều là loại rẻ tiền.

Bae Gawon đá cái vali sang một bên, thở dài ngả người nằm xuống giường, lấy cánh tay làm gối đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chăm trần nhà. Thật phí công, đống hành lý rách nát thế này mang theo làm gì chứ? Mang những thứ này đến giả làm thiên kim tiểu thư, chưa được một giây là lộ ngay.

Không mang nữa, đến Seoul mua mới hết.

Cô nằm yên một lúc lâu mới ngồi dậy, bắt đầu đếm tiền. Học bổng của trường Seuligo cộng với tiền viện trưởng cho, cô lật qua lật lại đếm từng tờ.

Bae Gawon thở dài, ít quá, chẳng đủ tiêu gì cả.

Cô hỏi hệ thống: “Ngươi không thể cho ta thêm chút vốn khởi động sao? Mấy đồng này mua xong đồng phục là chẳng còn lại bao nhiêu, thiên kim tiểu thư mà không có lấy một cái túi hàng hiệu, ngươi nói có ra gì không?”

Hệ thống giả chết: [Xin lỗi, chúng tôi không có hạng mục hỗ trợ đó đâu.]

Bae Gawon: “Được thôi.”

“Biết ơn đi, cũng may là ta, chỉ có ta mới dễ nói chuyện như vậy.”

Chớp mắt đã đến giờ cơm tối, cơm nước ở trại trẻ mồ côi đúng là khó mà nói cho rõ, phần ăn dành cho mấy đứa nho nhỏ thì còn tạm được, dù sao cũng đang tuổi lớn, nhưng phần cho mấy đứa đã trưởng thành như cô thì vô cùng qua loa, ăn không chết là được rồi, dù sao cũng là cơ sở từ thiện mà.

Bae Gawon đến nhà ăn nhìn một cái, cơm trắng, canh củ cải, một miếng rong biển, một miếng trứng cuộn nhỏ, thêm chút kim chi cay.

Không biết còn tưởng là phần dư của ai đó được mang ra.

Cô chẳng có tí khẩu vị nào, chỉ lấy một chai Yakult được phát, cắm ống hút vừa đi vừa uống.

Cô muốn ra ngoài kiếm gì ăn, tiện thể mua vài món đồ. Mấy thứ như quần áo hàng hiệu hay túi xách thì để đến Seoul rồi tính, nhưng cái bàn chải đánh răng xù lông, sữa rửa mặt và mỹ phẩm rẻ tiền thì cô thật sự không muốn dùng thêm lần nào nữa.

Hôm qua vừa mới xuyên vào đây, chỉ có thể tạm dùng.

Hôm nay thì không đời nào.

Ulsan nằm gần biển, sáng tối chênh lệch nhiệt độ cũng lớn. Bae Gawon rời khỏi trại trẻ, đi xuống dốc ra đường lớn, có chút lành lạnh.

Cô kéo mũ áo thể thao trùm lên, gương mặt trắng như tuyết mang nét thuần khiết bị che khuất một phần, mơ hồ mờ ảo, chỉ thấy tóc đen mềm mượt, môi hồng mọng nước, lại thêm mấy phần thần bí, khiến người ta muốn nhìn kỹ hơn.

Dù Ulsan không sánh bằng Seoul về độ phồn hoa, nhưng quầy mỹ phẩm hàng hiệu vẫn có. Bae Gawon đi thẳng tới Chanel, mua trọn bộ đồ dưỡng da, một đống mỹ phẩm, còn chọn thêm một chai nước hoa. Mùi hương chính là gu thẩm mỹ – thiên kim tiểu thư sao có thể không có mùi thơm được.

Vì tiêu không ít, nên chị nhân viên còn trang điểm miễn phí cho cô.

Lớp trang điểm nhẹ nhàng, hồng hào, trong suốt, không thể thiếu làn da bóng mượt như nước. Làn da trắng sáng, mềm mại và thuần khiết.

Bae Gawon rất thích cảm giác được phục vụ khi tiêu tiền như vậy.

Mua xong cô quay về, lúc đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi thì vào mua bàn chải đánh răng, tình cờ thấy kẹo vị lạ lùng đang bán, toàn là hương vị kỳ quái.

Có vị đào hỏng, mù tạt, kem đánh răng, gan động vật…

Bae Gawon nhíu mày nhìn xong bảng giới thiệu hương vị rồi mang đi thanh toán, mua cũng chỉ vì tò mò và thú vị.

Thực ra từ lúc cô bước vào, cậu sinh viên làm thêm trong cửa hàng đã chú ý đến cô rồi. Dù mặc đồ thể thao nhưng vẫn không che được dáng người đẹp. Khi cô đi ngang quầy thu ngân, mùi hương nhè nhẹ trên người cô như len vào mũi, tóc mượt như lụa, làn da trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp mũ áo, tất cả đều toát lên vẻ đẹp khiến người ta ngoái nhìn.

Cậu sinh viên tò mò không biết mặt cô trông thế nào, lúc cầm máy quét mã để tính tiền, lén liếc nhìn Bae Gawon một cái, lập tức nín thở, còn đẹp hơn trong tưởng tượng. Mặt cậu đỏ bừng, đến đầu ngón tay cầm máy quét cũng phơn phớt hồng.

Cậu trai trông khá thư sinh, nhưng theo chuẩn của Bae Gawon thì đàn ông nghèo là không lọt mắt. Cô xách túi chuẩn bị rời đi, cậu trai gọi cô lại bằng giọng nhỏ: “Tiêu quá mười ngàn won, được tặng kem.”

Thật ra không phải tặng, mà là cậu ấy tự bỏ tiền ra tặng cô.

Trong lòng Bae Gawon cạn lời, đúng là đàn ông nghèo vẫn là đàn ông nghèo, chỉ một cây kem mà cũng muốn lấy lòng cô. Nhưng miệng vẫn rất thành thật, quay đầu hỏi: “Vị gì thế?”

Cậu sinh viên vừa nhìn vào mắt cô là mặt đỏ rực, bản năng trả lời: “Vị đào trắng.”

Đó là ấn tượng đầu tiên khi cậu thấy cô – như một trái đào trắng mọng nước, làn da trắng mịn, pha chút hồng hồng.

Bae Gawon đưa tay: “Được, đưa tôi đi.”

Cậu sinh viên vội vàng múc kem cho cô, không phải dạng que mà là kem ốc quế.

Bae Gawon thấy là kem ốc quế thì càng vui hơn, mỉm cười nhận lấy rồi rời đi.

Cô xách hết túi đồ trên cánh tay trái, tay phải cầm kem, vừa đi vừa ăn. Nhân lúc còn ở Ulsan chưa ai quen biết, cô cứ thả lỏng bản thân, ăn vặt đồ rẻ một chút.

Đến Seoul rồi phải giả làm thiên kim tiểu thư, chắc chắn không thể tự do thế này nữa.

Trên đường về là đường dốc, Bae Gawon leo mệt bở hơi tai. May là bên cạnh có biển, phong cảnh rất đẹp, đèn đường chiếu lên mặt nước lấp lánh.

Khu vực này ít người, cuối con dốc là trại trẻ Noka, đi tiếp lên trên là một căn biệt thự lớn, đèn đóm sáng trưng.

Bae Gawon vừa liếm kem ốc quế, vừa nhìn quanh, có một chiếc xe chạy ngang qua, cô không để tâm. Nhưng ngay giây tiếp theo, xe bỗng phanh gấp, tiếng ma sát của lốp chói tai vang lên.

Cô liếc nhìn theo bản năng, đầu lưỡi vẫn không quên liếm lớp kem đào trắng ngọt ngào.

Với kinh nghiệm nhiều năm giả làm tiểu thư nhà giàu, chỉ liếc một cái cô đã nhận ra chiếc xe này rất đắt – chứng tỏ người trong xe chắc chắn là nhân vật có máu mặt.

Còn đang hóng chuyện thì cửa xe mở ra, tài xế và người ngồi ghế phụ đều xuống xe. Tài xế đeo tai nghe bộ đàm, thân hình cao lớn. Người ghế phụ trạc năm mươi, ăn mặc chỉnh tề, đeo kính, khí chất nho nhã, tóc mai có chút bạc nhưng vẫn khỏe mạnh, có điều thần sắc hơi cẩn trọng dè dặt.

Hai người vội vàng mở cửa hàng ghế sau, Bae Gawon bước tới gần hơn, nhìn thấy người đang ngồi trong xe – đúng hơn là ngả nghiêng dựa vào đó – mắt nhắm nghiền, mặc áo hoodie đen, kiểu in lớn phía trước ngực theo phong cách Mỹ. Da rất trắng, sống mũi cao và thẳng, dù ánh sáng mờ và khoảng cách không gần, nhưng chỉ liếc một cái là Bae Gawon đã thấy được đường sống mũi sắc nét kia.

Rất điển trai, lại mang vẻ quý khí. Cũng may là đang nhắm mắt, chứ Bae Gawon có thể tưởng tượng ngay khi anh ta mở mắt ra sẽ là ánh mắt kiểu công tử tài phiệt – lười biếng lãnh đạm, không để ai vào mắt.

Chắc là say rượu rồi nôn ra, dưới sàn xe phía sau còn dính bẩn.

Hai người đàn ông hợp sức muốn chuyển anh ta lên ghế phụ, chắc là muốn đổi chỗ cho dễ đỡ. Nhưng người say rất nặng, một ông chú suốt ngày ngồi lái xe thân dưới không vững, một người đàn ông năm mươi tuổi, làm sao mà nhấc nổi. Chỉ có thể nói là: cấm ngược đãi người già.

Dù có đẹp trai, có giàu đến mấy, thì bây giờ cũng chỉ là một kẻ say xỉn nôn mửa. Bae Gawon mất sạch hứng thú, thậm chí có chút buồn nôn, vội liếm thêm một miếng kem cho dịu lại.

Cô vừa chuẩn bị xoay người rời đi thì bị gọi lại.

“Cô gái kia.”

Bae Gawon quay đầu lại, là ông chú kia gọi cô, khuôn mặt hiền lành, hòa nhã: “Cô gái, có thể giúp một tay được không?”

“Chỉ cần giữ cửa ghế phụ là được.”

Bae Gawon định từ chối thì nghe tài xế nói: “Cậu Yul, ngài đừng cử động lung tung, coi chừng dính vào chỗ nôn.”

Là cậu Yul mà viện trưởng nói trong điện thoại sao? Đúng là có vẻ có thân phận thật.

Cô nuốt lại lời từ chối, đi lên trước giữ cửa xe. Ông chú và tài xế cùng nhau đỡ người trong xe ra, dìu đến ghế phụ.

Bae Gawon đứng gần, nhìn càng rõ hơn – một gương mặt vô cùng tuấn tú, lông mi rất dài, da trắng lạnh, đầu nhỏ vai rộng eo thon, dáng người chữ V, trong ánh sáng mờ mịt, ngũ quan lạnh lùng và sắc nét.

Cô lơ đễnh một chút, tay nghiêng xuống, quên mất còn đang cầm kem, viên kem đào trắng trên ốc quế liền rơi thẳng xuống mặt anh ta.

Ông chú và tài xế nhìn thấy cảnh này thì chết lặng tại chỗ.

Kẻ say cũng bị lạnh làm tỉnh, đột ngột mở mắt đối diện với ánh nhìn của Bae Gawon. Đúng như cô đoán, ánh mắt ấy cao ngạo, lạnh lùng, không để ai vào mắt. Anh ta rủa một câu: “Mẹ kiếp*, cái quái gì vậy!”

(*씨발 (ssibal): một tiếng chửi trong tiếng Hàn)

Bae Gawon ghét nhất loại ánh mắt đó ở đám nhà giàu, vì cô không học nổi. Không có tiền thì không thể làm ra ánh mắt bất cần như muốn tát vào mặt tất cả thiên hạ, ánh mắt mà cô khao khát nhưng không thể có.

Anh ta há miệng chửi người, Bae Gawon liền nhét luôn nửa cái ốc quế còn lại vào miệng anh ta: “Biết mắng người vậy thì tặng anh cái loa phóng thanh nè.”

Cô liếc nhìn ông chú và tài xế, tặc lưỡi hai tiếng: “Cậu chủ nhà mấy người đúng là bất lịch sự ghê.”

Nói xong, Bae Gawon xách đống đồ rời đi thản nhiên.

Tài xế cố nhịn cười đến sắp nội thương, Kim Yul thì mặt đen sì, ném ốc quế xuống đất giẫm nát, ánh mắt sắc như dao quét qua, ông ta lập tức mím môi không dám cười nữa.

Ông chú vội vàng rút khăn tay lau mặt cho Kim Yul: “Cậu chủ bớt giận, cô gái kia không cố ý đâu. Tôi nhờ cô ấy giữ cửa xe, chắc là tay cầm nhiều đồ quá nên không giữ nổi kem, vô tình rơi vào mặt ngài.”

Kim Yul uống rượu say, đầu đau như búa bổ, lại bị ông Choi lau mặt khiến kem vấy đầy mặt, mùi đào ngọt lịm xộc thẳng vào mũi.

Ánh mắt anh ta lạnh lùng, theo phản xạ liếm môi một cái – cũng khá ngọt – rồi liếc ông Choi một cái: “Tôi chưa nói gì, đừng biến tôi thành kẻ xấu.”

Ông Choi cúi đầu khom lưng: “Xin lỗi, cậu chủ, là tôi lắm lời rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play