Trần Minh Thụy như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than, ôm cái quả táo không biết đã rửa chưa mà khổ sở gặm một lúc, cảm giác mình sắp bị hiện thực ma ảo này bức điên thành người bị ảo giác rồi.
Thế nhưng bề ngoài hắn nghĩ vậy, trong lòng lại có chút lờ mờ vui mừng và sung sướng.
Năm ngoái khi còn học lớp 10, Dụ Trục Vân đừng nói là gọt táo cho người khác, không đánh người đã là tốt rồi. Đặc biệt là lần bị người khác giật rơi máy trợ thính đó, cảnh tượng ngày hôm đó Trần Minh Thụy đến nay vẫn còn rõ ràng.
Lúc ấy, Dụ Trục Vân dường như nhớ lại điều gì đó kinh khủng, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, rất nhanh sau đó lại bị sự phẫn nộ cực độ thay thế. Hắn như Tu La sát thần bò ra từ địa ngục, hốc mắt đỏ bừng bắt lấy kẻ cười hì hì gây sự kia, một quyền đấm xuống.
Nếu lúc đó không phải Trần Minh Thụy hét lớn cùng đám nam sinh ngăn cản, e rằng người đó thật sự đã mất nửa cái mạng.
Mặc dù chuyện này nói cho cùng là do kẻ gây sự kia tự chuốc lấy, nhận được sự trừng phạt đáng có. Nhưng Dụ Trục Vân cũng không chiếm được lợi lộc gì, bị nhà trường xử phạt không nói, tiếng tăm hung thần ác sát cũng lan truyền.
Quan trọng nhất là Dụ Trục Vân dường như cũng vì thế mà hoàn toàn từ bỏ bản thân, thành tích vốn dĩ còn tạm được lại tụt dốc không phanh, thần sắc càng thêm u tối lạnh nhạt, hoàn toàn trở thành kẻ mà tất cả mọi người đều sợ hãi rồi lại chán ghét.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT