Chung Hòa Tĩnh khẽ bật cười, chỉ có cô mới hiểu trong tiếng cười đó chứa bao nhiêu phần tự giễu.
“Trước khi gặp cô, tôi chưa từng thấy ai mâu thuẫn đến vậy,” Chung Hòa Tĩnh nói.
“Vậy phải làm sao?” Kiều Ngô cũng cười, “Chi bằng tin vào trực giác của mình.”
Thấy hiện tại Kiều Ngô không dễ bị qua mặt như trước, đối phương đã nói thẳng như vậy thì Chung Hòa Tĩnh cũng không vòng vo nữa. Thú thật là cô đang thấy hơi mệt: “Trực giác của tôi là, cô gọi tôi tới không chỉ để nói chuyện này. Bây giờ ông Lục vẫn đang ở bệnh viện, Lục Tẫn Chi thì chưa về nước, còn mấy người kia… e là lòng dạ chẳng còn đặt ở công ty. Vậy nên, nhà cô cần chúng tôi giúp gì sao?”
Ngoài lý do này, cô thật sự không nghĩ ra được gì khác.
Kiều Ngô bị dáng vẻ nghiêm túc đó của Chung Hòa Tĩnh chọc cười, thấy đối phương quả thật không còn xem cô như “cô” của trước kia nữa thì đẩy khay bánh đã chuẩn bị tới trước mặt cô ấy, còn mình thì tiếp tục lật sách bài tập trên bàn: “Nếu là chuyện công việc thì tôi đã chẳng chọn nơi này để nói, cũng không dùng cách như thế này, càng không nhắc đến chút gọi là tình cảm gì cả, như vậy quá thiếu trang trọng rồi. Tôi mời cô tới đây hoàn toàn với tư cách cá nhân, chỉ là việc riêng thôi.”
Hôm nay cô nhận được cuộc gọi từ cô giáo của Lục Ninh, hỏi liệu bài tập có để quên ở nhà không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT