Lục Ứng Trì thật sự đã ghi âm lại câu “cảm ơn” mà Lục Ninh nói, còn tính toán đến mức tải cả đoạn âm thanh đó lên thư viện nhạc chuông buổi sáng.
Kiều Ngô cũng không từ chối.
Vì vậy, hôm sau, cô không cần gọi đến lần thứ hai, chưa tới ba phút đã thấy hai người họ từ trên lầu chạy xuống ầm ĩ như gà bay chó sủa, tinh thần nhìn qua cũng rất tốt.
Kiều Ngô nghĩ sau này có thể thay đổi thêm vài bài trong danh sách nhạc chuông.
Tối qua cô đã nói chuyện với ông cụ về việc muốn chuyển trường cho Lục Ninh, bên đó cũng nói để cô quyết định. Thế nên mấy hôm chọn trường này, Kiều Ngô không bắt ép Lục Ninh đến trường và dự định sẽ đưa cô bé đi bệnh viện một chuyến.
Vừa nghe nói phải đi gặp ông nội mình, mặt mày Lục Ninh lập tức đầy vẻ chối từ.
Dù cùng sống dưới một mái nhà, nhưng suốt bao năm qua cô ít khi gặp ông nội, không có cha mẹ làm cầu nối, cô luôn cảm thấy mình là người ngoài trong cái nhà này. Hơn nữa, trước kia ông luôn bận rộn công việc, mỗi lần gặp mặt hiếm hoi cũng toàn là lúc ông đang mắng chửi mấy chú trong nhà, không khí thì hỗn loạn. Vì vậy, Lục Ninh rất kiêng dè ông, cũng biết rõ bản thân khó mà giao tiếp được với ông.
Cô không thể tưởng tượng được nếu gặp mặt thật sự thì mình phải nói gì.
“Lục Ứng Trì còn bị ép đến mức phải nhảy lầu, em mà đứng hạng bét thì chẳng bị ép phải nhảy biển à?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play