Bối cảnh: nhà cũ
Góc nhìn của tác giả: ngôi thứ nhất
Tôi ngồi lặng yên trong căn nhà cũ kỹ của mình, bầu trời trở nên oi bức và âm u, chắc là sắp mưa, tui đang dán mặt vào bộ phim Doraemon ở đài HTV3 mà tôi đang xem mỗi buổi chiều sau khi nấu nồi cơm chờ ba mẹ đi làm đồng vào ăn chung, bầu không khí tĩnh mịch nặng nề như chực chờ một điều gì đó đen tối xảy đến. Bỗng từ phía cổng, hai bóng người mặc đồ đen lao tới nhanh như bóng ma. Họ chẳng nói gì, chỉ quẳng một chiếc túi đen xuống đất rồi vụt chạy mất.
Tôi đứng bật dậy, tim đập rộn ràng trong lồng ngực, ánh mắt run run bước tới gần chiếc túi. Bàn tay tôi run rẩy mở ra, và trước mắt tôi là thủ cấp của chị hai tôi– thứ ghê rợn đến mức tôi như muốn nôn ra máu. Mái tóc chị vẫn còn ướt đẫm mưa, gương mặt đầy đau đớn nhưng cũng như có chút oán hận đọng lại.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, một đoạn video được gửi tới. Tôi bật lên, không thể ngờ được cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt: chị tôi bị bắt trói, hai tay và chân đều bị trói chặt bằng dây thừng thô ráp, miệng bịt kín bằng vải. Tiếng sấm rền vang hòa cùng tiếng mưa nặng hạt, làm cảnh tượng thêm phần rùng rợn. Cảnh cuối cùng là cảnh con dao sắc lạnh rơi xuống, ánh lưỡi dao lấp lánh dưới ánh chớp, cắt đứt cổ chị.
Mọi thứ trong tôi vỡ vụn.
Tôi đứng bật dậy, nước mắt rơi không kiểm soát được, tim đau như bị bóp nghẹt. Thế giới ngoài kia bỗng trở nên tối tăm và lạnh lẽo đến đáng sợ.
Đêm đó, trời đổ cơn mưa xối xả, từng đợt sấm chớp giật từng hồi như hét lên trong bóng đêm.
Tôi bước ra sau vườn nhà, nơi có nấm mộ nhỏ của con chó cưng đã khuất vì bệnh tật. Khu đất ấy vẫn còn ẩm ướt nước mưa, cỏ mọc um tùm, dấu vết thời gian in hằn rõ nét trên mộ. Tôi dùng tay đào một cái hố nhỏ hình tròn, nông vừa đủ để chứa máu mình. Khi máu bắt đầu nhỏ xuống mặt đất, tôi cắt nhẹ tay mình, để từng giọt máu đỏ thẫm rơi vào cái hố.
Tôi ngồi yên đó, thở đều và chờ đợi, đợi tới đúng 12 giờ đêm – lúc âm binh sẽ trỗi dậy từ bóng tối, lặng lẽ bước vào thế giới của tôi.
Đã gần 12 giờ, trời vẫn mưa rơi không ngớt, mà không hiểu sao ba mẹ tôi vẫn soạn đồ đi cạo mủ, chỉ còn lại mình tôi một mình nơi căn nhà lạnh lẽo.
Tôi bắt đầu kế hoạch của mình.
Bước chân tôi in trên con đường vắng tanh, những bóng đèn đường một lần lượt tắt ngấm, để lại màn đêm dày đặc bao phủ lấy tôi. Xa xa, tiếng chó sủa vang lên rợn người, vọng qua từng góc tối.
Nhưng khi đoàn âm binh của tôi trỗi dậy, di chuyển lặng lẽ bên cạnh, những tiếng sủa đó bỗng nhiên im bặt.
Cả không gian như bị đóng băng, mọi thứ ngưng đọng, chỉ còn tiếng mưa rơi rơi trên mái nhà và hơi thở lạnh lùng của bóng tối.
Tôi bước tiếp, dẫn dắt đoàn quân u ám đi vào đêm đen để truy tìm kẻ thù – người đã cướp đi mạng sống của chị tôi.
Tui ngồi bật dậy, phòng ngủ vẫn tối thui, ngoài trời mưa nhỏ khiến tôi lại càng nhớ rõ những gì đã trải qua trong giấc mơ. Tui vội vọt ra khỏi phòng kiếm chị tôi, tôi sợ đó là một điềm báo nào đó. Tôi bất an cả một tuần sau đó mới trở lại trạng thái bình thường được, giấc mơ này quá đáng sợ nhưng dù cố quên tôi cũng không quên được, nên tôi đành viết nó vào nhật ký, giải toả tâm lý cũng như lưu trữ lại.