21/02/21
Bối cảnh: không rõ
Góc nhìn của tác giả: người ngoài cuộc
Không ai biết nơi đó gọi là gì. Một tầng nước sâu thăm thẳm, lạnh buốt đến mức tưởng như thời gian đã ngừng trôi từ hàng thế kỷ trước. Ở nơi tận cùng ấy, bóng tối bao trùm như một tấm vải đen mịt mù. Chỉ có một ô vuông duy nhất – khoảng trống rộng chừng một mét vuông, nơi ánh sáng từ bầu trời lọt xuống, mong manh đến mức tựa như một ký ức đã rạn vỡ.
Ô vuông ấy bị che lại bằng một tấm tôn cũ kỹ, rỉ sét và gập ghềnh, như thể ai đó từng cố tình phong ấn điều gì bên dưới nó.
Trong vùng nước xanh vàng vẩn đục đó, hai người – chẳng rõ là nam hay nữ – khoác lên mình những bộ đồ lặn chuyên dụng, nhẹ nhàng tiến vào. Ánh đèn pin trên vai họ hắt ra những tia sáng mờ mịt, tan loãng trong lớp bụi và tảo lặng lờ như những hồn ma trôi nổi.
Không kịp nói gì, họ đã chạm mặt những sinh vật dị dạng. Là người cá – nhưng không giống trong truyền thuyết. Mắt đỏ rực, hàm răng sắc nhọn, vây lưng dựng đứng như dao cạo. Chúng lao đến như thể đã chờ sẵn từ lâu. Người thám hiểm thứ nhất loạng choạng, suýt ngạt thở giữa cơn hỗn loạn. Tay lúng túng siết chặt bình oxy như thể đó là sợi dây duy nhất níu giữ sự sống.
Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng người cá khác xuất hiện – khác biệt hoàn toàn. Ánh mắt trống rỗng, cơ thể gầy guộc, động tác chậm chạp nhưng dứt khoát. Nó không tấn công. Thay vào đó, nó kéo họ ra khỏi đám hỗn loạn và đưa họ đến một nơi khác trong lòng thành trì cũ.
Đó là một di tích bị lãng quên, lặng lẽ tồn tại giữa đáy nước. Gạch ngói đỏ đã mòn rêu, nứt nẻ bởi thời gian. Có hai kiến trúc nổi bật: một bệ thờ kỳ lạ – không rõ thờ phụng ai – với một hốc đá sâu hun hút như dẫn tới tận lòng đất; và một lối đi chữ T cụt lối, không cửa thoát, như thể ai vào cũng phải mất hút mãi mãi.
Có thể nơi này từng là một công trình văn vật cổ, chôn vùi dưới lòng biển sâu. Hai người thám hiểm quay trở về, lập tức báo cáo với đội khảo cổ. Một cuộc khảo sát chính thức được lên kế hoạch, lần này có sự dẫn dắt của chính người cá bí ẩn.
Nhưng khi mọi thứ tưởng chừng đã được kiểm soát, họ gặp phải một nhóm người khác – một đội đen toàn thân bọc giáp, mặt nạ khí, trang bị súng ống. Không rõ họ thuộc tổ chức nào, cũng không rõ họ đến vì điều gì, nhưng rõ ràng họ không muốn chia sẻ phát hiện với ai.
Trong lúc đối đầu, một trong hai người thám hiểm xung phong rời đi, đánh lạc hướng đội đen. Người còn lại âm thầm lặn xuống theo người cá, cố quay lại di tích một lần nữa. Nhưng họ không biết – một thành viên trong đội đen đã bí mật bám theo.
Gã đàn ông với mái tóc dài buộc thấp sau gáy, gương mặt dài, đôi mắt một mí xếch lên lạnh lùng. Làn da ngăm đen, thân hình gầy gò – gã ẩn mình như một cái bóng.
Trong mê cung nước, người cá cô độc lại xuất hiện. Một lần nữa, nó không nói lời nào. Chỉ hành động. Vừa chống lại những người cá canh giữ – mắt đỏ và điên loạn – vừa tìm cách dẫn người còn lại đi sâu hơn, vượt qua mê cung đá và rêu phủ.
Căng thẳng, nguy hiểm, và... khó hiểu.
Và rồi – tỉnh giấc. Mọi hình ảnh như thủy tinh bị ném xuống nước – vỡ, loang, rồi biến mất.
Tôi cố gắng ghi lại từng chi tiết còn đọng lại trước khi chúng biến mất khỏi trí nhớ, như thể chúng chưa từng tồn tại.
Tôi có vẽ lại hình ảnh của kiến trúc đó nhưng do vẽ xấu quá nên không dám up lên cho mọi người cùng xem. Thông cảm ~~