Sắc mặt Trương Phương Vân cứng đờ: "Sao có thể như vậy được?" Mục đích cô ta quay về là muốn nối lại tình xưa với người đàn ông này, vậy mà bây giờ anh ta còn không muốn ngủ chung giường với cô ta, vậy thì làm sao cô ta có thể khiến anh ta hồi tâm chuyển ý đây? Nhưng hiện tại cô ta không thể chọc giận anh ta, trước tiên cứ đồng ý đã, sau này từ từ tính tiếp.

Cô ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Vâng." Triệu Hàn Tùng không để ý đến cô ta nữa, tự mình lên giường đi ngủ.

Đêm khuya thanh vắng, Trương Phương Vân nằm trên giường đất, lăn qua lăn lại trằn trọc không sao ngủ được. Cô ta quay đầu nhìn Triệu Hàn Tùng đang nằm trên giường, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò:

Kiếp trước, là cô ta bị mù quáng, tin lầm người, nghĩ rằng Triệu Hàn Tùng bị thương ở chân thì cả đời này sẽ phải sống trong nghèo khổ. Dưới sự dụ dỗ của Vương Chí Thắng ở thôn bên cạnh, cô ta đã lấy trộm hết tiền trong nhà, chạy theo anh ta.

Không có giấy giới thiệu, họ chỉ có thể trốn trên những chuyến tàu chở hàng, cứ như vậy chạy trốn đến tận Quảng Đông. Ở đó, họ sống những ngày tháng thoải mái, tiêu hết tiền của mình rồi đến tiền của cô ta. Cô ta cho anh ta mấy chục tệ, sau đó không cho nữa thì anh ta bán cô ta vào kỹ viện.

Cô ta kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, phải sống những ngày tháng tủi nhục, bị ép tiếp khách. Bảy, tám năm sau, cô ta bị bệnh, thật ra bệnh cũng không nặng lắm, nhưng tú bà sợ xui xẻo nên đã đuổi cô ta đi. May mà mấy năm qua cô ta cũng dành dụm được chút tiền, không đến mức phải lang thang đầu đường xó chợ. Nhưng tiền cũng có ngày tiêu hết, cô ta chẳng biết làm gì, chỉ có thể kiếm sống bằng nghề nhặt rác.

Lại cố gắng gượng sống được mười mấy năm, cô ta cũng già rồi. Đó là một mùa đông, cô ta đang run rẩy trong gió tuyết, bới tìm thức ăn trong đống rác, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy màn hình lớn của tòa nhà đối diện. Trên màn hình đang phát một buổi phỏng vấn, người được phỏng vấn tuy có chút già dặn nhưng cô ta vẫn nhận ra ngay, đó là Triệu Hàn Tùng.

Không ngờ anh ta lại thành công trong sự nghiệp, còn trở thành người giàu nhất cả nước? Cô ta đứng ngây người dưới màn hình lớn, nhìn người chồng cũ bị cô ta ruồng bỏ vì cho là bất tài, giờ đây đang dùng giọng nói dịu dàng nhất để kể về câu chuyện tình yêu của mình với một người phụ nữ khác.

Cô ta chẳng còn tâm trí đâu mà nghe nữa, chỉ lọt tai câu cuối cùng, khi người dẫn chương trình hỏi anh ta có muốn nhắn nhủ điều gì với vợ mình hay không. Anh ta nhìn thẳng vào ống kính, mỉm cười ôn hòa: “Gặp được em, anh mới biết mình là người đàn ông may mắn nhất thế giới. Anh chưa bao giờ tin vào thần thánh, nhưng vì em, anh nguyện dùng phần đời còn lại để cầu nguyện, cầu mong chúng ta có thể gặp lại nhau ở kiếp sau. Anh yêu em, Hân Hân.”

"A a a a a!!!" Cô ta ôm đầu hét lên đầy điên loạn, người đi đường vốn đã ít ỏi, thấy cô ta như vậy càng hoảng sợ tránh xa, chẳng ai dám đến gần. Cô ta hận, hận bản thân đã bỏ lỡ điều gì, trong cơn phẫn uất tột cùng, cô ta ngã quỵ xuống nền tuyết.

Chẳng có ai đến đỡ cô ta dậy, cô ta cứ nằm đó, cảm nhận sự sống dần trôi đi. Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô ta thầm nghĩ: Nếu có thể làm lại, nhất định cô ta sẽ ở bên cạnh người đàn ông ấy, cùng anh ta chăm sóc con cái.

Thế nhưng, mãi đến khi chết đi, cô ta mới biết hóa ra mình chỉ là một nữ phụ thê thảm, là vợ cũ của nam chính trong một cuốn tiểu thuyết. Số phận bi kịch của cô ta bắt đầu từ khi ly hôn với người chồng là nam chính, thật nực cười. Sau khi cô ta rời đi, một người phụ nữ khác đã đến bên cạnh chồng cũ, có được hạnh phúc mà cô ta hằng mong ước. Cô ta hối hận, thực sự rất hối hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play