Khi mở mắt ra lần nữa, cô ta kinh ngạc phát hiện mình đã trở về thời điểm vừa bị bán vào lầu xanh. Trời ơi! Cô ta mừng như điên, không ngờ mình lại có cơ hội làm lại từ đầu. Cô ta phải nhanh chóng cướp lại người đàn ông đó từ tay người phụ nữ tên Trình Hân Hân kia, giành lại trái tim của anh ta và các con. Danh hiệu phu nhân nhà giàu nhất định phải thuộc về cô ta.
Nhưng trước mắt, điều quan trọng nhất là phải trốn thoát khỏi nơi này. Cô ta nhẫn nhục chịu đựng, lấy lòng tin của tú bà, nhân lúc bà ta say rượu đã trộm chìa khóa trốn thoát. Trước khi đi, cô ta còn lấy hết tiền bạc của tú bà, cộng với số của mình có được hơn một nghìn tệ. Cô ta quyết định sẽ dùng một nửa số tiền này để chữa khỏi bệnh cho chồng, nửa còn lại sẽ là vốn liếng làm ăn. Cô ta tin rằng, với những gì biết được từ tương lai, cộng thêm sự nỗ lực của hai người, họ nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp. Chẳng có lý do gì người phụ nữ kia làm được mà cô ta lại không thể.
Mang theo hy vọng về tương lai tươi sáng, cô ta quay về đại đội Thanh Sơn, đứng trước căn nhà quen thuộc, lòng bỗng dâng lên nỗi xúc động khó tả. Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của chồng và con trai, cô ta suýt bật khóc, may mà con gái vẫn còn quấn quýt bên mình. Cô ta tự nhủ, không sao cả, ngày tháng còn dài, nhất định cô ta sẽ khiến hai người họ hồi tâm chuyển ý. Đúng rồi, còn người phụ nữ kia nữa, lúc này có lẽ họ vẫn chưa gặp nhau, mình phải ngăn cản chuyện đó. Tốt nhất là tìm cách giải quyết cô ta!
Ánh mắt cô ta lóe lên tia độc ác, dưới ánh trăng mờ ảo hắt qua khung cửa sổ giấy, càng trở nên đáng sợ. Nếu có ai nhìn thấy vẻ mặt ấy, chắc chắn sẽ phải sởn da gà.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Hàn Tùng vừa bước ra khỏi phòng đã thấy trên bàn cơm nước đã dọn sẵn sàng, Trương Phương Vân đang mỉm cười đứng bên cạnh: “A Tùng, ăn sáng thôi anh.”
Anh ta khựng người lại, cụp mắt bước đến bàn ăn, chẳng ai nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt anh ta lúc này. Triệu Nhất Y mặc bộ quần áo mới, chạy đến xoay một vòng trước mặt anh ta: “Cha ơi, mẹ mua cho con bộ đồ mới này, có đẹp không cha?”
Nhìn con gái nhỏ, Triệu Hàn Tùng không nỡ giữ vẻ mặt lạnh lùng, ông dịu dàng gật đầu: "Đẹp lắm." Được khen, Triệu Nhất Y càng thêm phấn khích, cứ nhảy nhót xung quanh. Triệu Nhất Chu bước ra, trên người vẫn là bộ quần áo cũ, Trương Phương Vân ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Chu, sao con không mặc bộ đồ mới mẹ mua? Con không thích sao? Mẹ đã cất công từ tận Quảng Châu mang về đấy.”
Cậu bé cười nhạt: “Con không xứng mặc bộ đồ đắt tiền như vậy đâu, nhỡ làm bẩn thì phí công mẹ mang về à?”
“Tiểu Chu, được rồi đấy.”
Nghe thấy tiếng quát của Triệu Hàn Tùng, Triệu Nhất Chu im bặt, lầm lũi ngồi vào bàn ăn. Trương Phương Vân nhìn hết người này đến người kia, nước mắt lưng tròng, cô ta quay mặt đi, bước vào bếp: “Cháo ngô chắc chín rồi, em vào xem sao.”
Vừa đi, cô ta vừa đưa tay lên quệt nước mắt.
Cả nhà nhà họ Triệu ăn bữa sáng trong bầu không khí nặng nề. Ăn xong, Triệu Hàn Tùng ra đồng làm việc, Triệu Nhất Chu cũng lên núi hái quả dại. Triệu Nhất Y định chạy ra ngoài chơi, khoe với đám bạn bộ quần áo mới, để chúng biết cô bé không phải là đứa trẻ không mẹ, mẹ cô bé rất yêu thương cô bé. Vừa lúc đó, Trương Phương Vân gọi giật lại: “Y Y, lại đây mẹ hỏi này.”
Cô bé chạy lại, Trương Phương Vân ngồi xổm xuống, vuốt ve mái tóc con gái: “Y Y, con nói cho mẹ biết, lúc mẹ vắng nhà, có người phụ nữ nào đến tìm cha con không? Có nữ thanh niên trí thức nào tên Trình Hân Hân đến đội mình không con?”
Triệu Nhất Y lắc đầu: “Không có ạ. Trước đây có người mai mối cho cha, nhưng cha không đồng ý, sau đó cũng không ai đến nữa. Còn về thanh niên trí thức thì con không biết tên họ là gì ạ.”
“Ừ, con đi chơi đi.”