Sau lưng vang lên tiếng khóc lóc inh ỏi của Triệu Nhất Y và tiếng dỗ dành bất lực của Triệu Hàn Tùng, cậu cũng chẳng thèm quan tâm, đi thẳng ra khỏi sân. Vừa ra đến cổng, cậu bỗng nhìn thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, ngẩn người một lúc mới hỏi: “Bà là ai? Đứng trước cửa nhà tôi làm gì?”

Người phụ nữ nhìn cậu một lúc, cậu thấy rõ trong mắt cô ta lóe lên tia khinh thường, sau đó tiến đến định đưa tay chạm vào cậu: “Tiểu Chu, con không nhận ra mẹ sao? Mẹ là mẹ của con đây.”

Triệu Nhất Chu cảnh giác lùi về sau một bước, nheo mắt đánh giá người phụ nữ này, cuối cùng cũng nhận ra cô ta chính là người đã lấy trộm hết tiền trong nhà rồi bỏ đi, mẹ ruột của cậu, Trương Phương Vân, mặc dù cậu không muốn thừa nhận điều đó.

Cậu lập tức né tránh bàn tay đang muốn chạm vào người mình của Trương Phương Vân, quay người chạy vào trong sân, đóng sầm cửa lại, tiếng cậu hét lên đầy giận dữ: “Bà còn vác mặt về đây làm gì? Không phải bà đã bảo chúng tôi đừng cản đường sung sướng của bà sao? Cút đi, cút khỏi nhà tôi!”

Ngoài cửa, Trương Phương Vân gõ cửa: “Tiểu Chu, mẹ biết lỗi rồi, mẹ về rồi đây, con mở cửa cho mẹ vào nhà đi.”

Nghe thấy tiếng động, Triệu Hàn Tùng và Triệu Nhất Y chạy từ trong nhà ra, Triệu Nhất Y vui mừng hỏi: "Có phải mẹ đã về rồi không? Anh mau mở cửa cho mẹ vào đi, sao lại để mẹ ở ngoài như vậy?" Nói rồi cô bé chạy đến đẩy Triệu Nhất Chu.

Nghe thấy tiếng Triệu Nhất Y, Trương Phương Vân càng gõ cửa mạnh hơn: “Y Y, là con phải không Y Y? Mẹ là mẹ đây, con mở cửa cho mẹ vào nhà đi con.”

Triệu Nhất Chu vẫn đứng im, im lặng nhìn Triệu Hàn Tùng với vẻ mặt đầy khó xử. Cuối cùng thì cha cậu cũng quyết định: "Tiểu Chu, để bà ấy vào nhà đi con." Triệu Nhất Chu hoàn toàn im lặng, bỏ tay ra khỏi cửa. Triệu Nhất Y vội vàng mở cửa, nhào vào lòng Trương Phương Vân: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi!”

Nhìn thấy Triệu Nhất Y mặc quần áo rách rưới, Trương Phương Vân cũng thấy chạnh lòng, ôm lấy con gái: “Con ngoan, mẹ về rồi đây, các con chịu khổ rồi. Mẹ không phải bỏ đi, mà là đi kiếm tiền. Cha con bị thương, mẹ phải đi kiếm tiền nuôi các con chứ.”

Cô ta vừa ôm Triệu Nhất Y khóc vừa len lén quan sát phản ứng của hai cha con trong sân. Triệu Nhất Chu mặt mày sa sầm, không thèm để ý đến cô ta, xoay người đi vào nhà. Còn người đàn ông kia vẫn như trong ký ức của cô ta, chỉ là gầy hơn trước. Thôi vậy, bây giờ cô ta đã trở về rồi. Chuyện trước kia là cô ta hồ đồ, sau này cô ta sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho cha con họ.

Triệu Hàn Tùng thở dài: “Đã về rồi thì ở lại đi, vào nấu cơm đi.”

"Vâng." Cô ta lau nước mắt, nắm tay Triệu Nhất Y: “Đi nào, mẹ nấu cơm cho con.”

“Vâng ạ.”

Triệu Nhất Chu một mình trốn trong phòng, thấy Triệu Hàn Tùng đi vào bèn đứng dậy chất vấn: “Cha, cha quên lúc cha mới bị thương trở về, bà ta đã đối xử với chúng ta thế nào sao? Bà ta muốn đi thì để bà ta đi, sao cha lại để bà ta quay về?”

“Tiểu Chu, dù bà ấy có sai đến đâu thì cũng là mẹ của con, con không được nói như vậy. Bây giờ bà ấy đã quay về, chắc chắn là biết lỗi rồi. Chi bằng chúng ta cho bà ấy một cơ hội, gia đình đoàn tụ, sống vui vẻ với nhau có phải tốt hơn không? Như vậy chúng ta ra ngoài cũng không bị người ta cười chê nữa.”

Triệu Nhất Chu: “Con không hiểu cha đang nói gì nữa, cha có bị làm sao không vậy?”

“Con nghĩ nhiều quá rồi. Hoàn cảnh hiện tại của chúng ta thì có gì đáng để bà ấy phải tốn công sức quay về lừa gạt nữa chứ? Hơn nữa, hai con cũng cần người chăm sóc. Cứ để bà ấy ở lại, nếu bà ấy thực sự có ý đồ xấu, cha đảm bảo sẽ đuổi bà ấy đi ngay.”

“... Vâng.”

“Cha biết con là đứa hiểu chuyện nhất mà.”

Buổi tối, đến giờ đi ngủ, Triệu Hàn Tùng dọn dẹp giường chiếu xong, nhìn Trương Phương Vân đang đứng bên cạnh: “Đừng suy nghĩ gì cả. Tôi giữ cô lại cũng là vì hai đứa nhỏ cần người chăm sóc. Từ hôm nay, cô ngủ dưới đất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play