“Mà các người có thấy Tô Lê ấy, tôi nhớ lúc mới đến, cô ấy không được như bây giờ, đen nhẻm gầy gò, sao hai tháng nay ra đồng làm việc lại trắng trẻo ra thế kia? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà như có thể véo ra nước, so với lúc mới đến còn xinh hơn.”

“Dù sao cô ấy cũng là con gái, cậu xem cô ấy mỗi lần ra đồng đều che chắn kín mít, lại còn chăm chỉ như vậy, nhà còn gửi nhiều đồ ăn ngon cho như thế, nên mới trắng trẻo lên như vậy đấy. Chứ như chúng ta, phơi nắng gió thành cái dạng gì rồi.”

“Đúng ha, che chắn kỹ một chút là có thể trắng lên sao? Vậy hôm nay tôi cũng thử xem, biết đâu che chắn kỹ mấy hôm là tôi cũng trắng lên được.”

“Thôi đi, nhìn cô lực lưỡng như vậy, đừng đến lúc say nắng thì chẳng ai bê nổi cô đâu.”

“Cút!”

Mọi người nhận dụng cụ xong xuôi đều lần lượt ra đồng làm việc, Triệu Hàn Tùng mới đến, đặt một túi giấy lên bàn: “Thanh niên trí thức Tô, tôi đến để cảm ơn cô đã cứu hai đứa nhỏ nhà tôi. Gia đình tôi không có gì đáng giá, nửa cân đường đỏ này mong cô nhận cho.”

Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh ta: "Vậy tôi nhận vậy." Không hiểu sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác chán ghét khó hiểu. Đây là chuyện gì vậy? Cô chưa từng có cảm giác như vậy với ai bao giờ, không muốn tiếp xúc nhiều với người đàn ông này, Tô Lê đành nhận lấy đồ, muốn nhanh chóng tiễn khách. Thấy Tô Lê nhận quà, Triệu Hàn Tùng lại nói thêm vài câu khách sáo, thấy cô vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, bèn kiếm cớ rời đi.

Cô trầm mặc nhìn theo bóng lưng Triệu Hàn Tùng rời đi, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng lúc càng rõ ràng. Cô không thích cảm giác mà người đàn ông này mang lại, cô cũng không phải người thích tự làm khổ mình, đã không thích thì nên tránh xa ra, chắc chắn là không sai đâu.

Triệu Hàn Tùng trở về nhà, Triệu Nhất Y vội vàng chạy đến hỏi: "Cha, thế nào rồi ạ?" Anh ta lắc đầu: “Cô ấy không muốn để ý đến cha.”

Vẻ mặt hào hứng của Triệu Nhất Y lập tức xị xuống, bĩu môi nói: "Sao chị ta lại như vậy chứ? Cha dù sao cũng từng là quân nhân ra chiến trường, sao chị ta có thể bất lịch sự như vậy?" Triệu Hàn Tùng cũng cảm thấy xấu hổ. Những thanh niên trí thức trước kia khi nghe nói anh ta là quân nhân xuất ngũ do bị thương, đều tỏ ra kính trọng. Anh ta chỉ cần tùy tiện nói vài câu chuyện trong quân ngũ là họ đã tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ và sùng bái rồi. Vậy mà cô gái này lại khác, có vẻ như chẳng thèm để ý gì đến anh ta.

Tô Lê: Tránh xa tôi ra, tôi không thèm đếm xỉa đến anh đâu!

Triệu Nhất Y vẫn chưa chịu bỏ cuộc: "Cha, nhìn chị ta có vẻ giàu lắm, hôm qua con còn thấy có người lái ô tô đến tìm chị ta, xách theo rất nhiều đồ. Nếu chị ta chịu làm mẹ con thì chúng ta sẽ được sống sung sướng rồi, cha nói có đúng không?" Triệu Nhất Chu đi ngang qua, lạnh lùng nói: “Nhìn chị ấy giống loại người ngu ngốc tự chuốc khổ vào thân sao? Sống một mình tự do tự tại không muốn, lại muốn đến làm mẹ kế của em? Dậy sớm thức khuya làm lụng vất vả để nuôi em? Chưa gì đã mơ mộng hão huyền rồi.”

“Cha, cha xem anh hai kìa, anh ấy lại mắng con.”

“Nhất Chu, sao con lại nói chuyện với em gái như vậy? Không phải cha đã dặn con phải nhường nhịn em gái sao? Con như vậy thì làm sao cha yên tâm được.”

“Em gái? Cha thử hỏi xem nó có coi con là anh trai không? Còn nhỏ mà không lo học hành tử tế, suốt ngày nghĩ mấy cái trò mèo đó, lười như hủi còn muốn hưởng thụ. Con xem sau này nó sống kiểu gì, chẳng lẽ định để chúng ta nuôi cả đời sao?”

Triệu Nhất Chu không nuông chiều em gái, nói một tràng như bắn liên thanh, sau đó phát hiện tâm trạng mình tốt hơn hẳn, bèn xoay người đi ra ngoài.

Triệu Nhất Chu: Ra là phát điên khiến mình vui vẻ đến vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play