Tô Lê đặt cậu bé nằm xuống góc phòng như cũ, bản thân cũng nằm xuống, im lặng chờ đợi màn đêm buông xuống.

Màn đêm buông xuống, bao trùm cả căn nhà. Tô Lê đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài, tiếp đó là tiếng khóa cửa được mở ra, mấy người đàn ông bước vào phòng. Tô Lê khẽ hé mắt quan sát, tên dẫn đầu cao to, lực lưỡng, mặc áo sơ mi hoa, ngậm tẩu thuốc, bên cạnh là gã đàn ông đã trói cô đến đây, gã đang khúm núm, cúi đầu:

“Hổ ca, anh xem, lần này toàn là hàng ngon đấy ạ, bán được rất nhiều tiền. Còn có cả… con trai của huyện trưởng nữa, em vẫn luôn trông chừng nó cẩn thận, không có sơ suất gì đâu.”

Gã đàn ông được gọi là Hổ ca đưa mắt nhìn lướt qua: “Ừ, làm tốt lắm, tao sẽ thưởng cho mày.” Hắn ta hiệu bằng mắt cho tên đàn em. Tên đàn em hiểu ý, bước đến trước mặt gã đàn ông kia, lấy trong túi áo ra một tập tiền dày cộp đưa cho gã.

Người đàn ông vừa mới định đưa tay ra nhận thì đột nhiên ngã ngửa ra sau, hai tay ôm cổ, hai mắt trừng trừng nhìn Hổ ca: “Mày, mày...”

Quả nhiên là đen ăn đen! Nhìn từ góc độ của cô, cổ của gã đàn ông bị rạch một nhát rất lớn, máu tươi gần như phun ra, ngã trên mặt đất giãy dụa vài cái rồi im lặng. Hổ ca quay đầu hỏi gã đàn ông cao gầy: “Còn bà lão kia?”

“Đã xử lý xong rồi, Hổ ca yên tâm.”

“Ừ, kêu Khoát Nha khiêng hàng lên xe, chúng ta đi ngay trong đêm.”

"Vâng, Hổ ca." Gã đàn ông đáp, đưa tay định túm lấy cô. Tô Lê đột ngột mở mắt, hai tay nhanh như chớp siết chặt cổ gã, chỉ hơi dùng sức một chút, gã đàn ông đã ngã vật ra đất. Hổ ca nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, Tô Lê đã tung một cước đá bay hắn ta đập mạnh vào tường rồi ngã xuống, bất tỉnh nhân sự. Ánh mắt sâu thẳm của Tô Lê hướng ra cửa, chỉ còn một tên nữa.

Ngoài cửa, Khoát Nha đang trốn trong góc hút thuốc, bỗng nhiên có người vỗ vai gã, gã theo bản năng quay đầu lại, Tô Lê tiến lên chính là một nắm đấm, cũng đánh gã bất tỉnh. Tiếp theo, cô lôi ba người vào phòng, cho bọn chúng uống một lượng lớn thuốc mê, sau đó dùng dây trói chặt lại.

Xong cô mới lấy thuốc giải cho những cô gái, sau khi uống thuốc giải, họ tỉnh lại kinh hoàng nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy thi thể trên mặt đất và ba người bị trói ở góc tường, lập tức òa khóc:

“Là chị đã cứu chúng em sao? Hu hu, em còn tưởng rằng không bao giờ được gặp lại cha mẹ nữa...”

“Cảm ơn chị, chị thật sự là người tốt, chị tên là gì? Em muốn báo đáp chị.”

Tô Lê xua tay: "Chuyện đó không quan trọng, trước tiên đi theo tôi đến đồn cảnh sát." Nói xong, cô bế Nhậm Ức An đang ngủ trên mặt đất dậy, ra hiệu cho các cô gái đi theo mình. Một đám người vừa lau nước mắt vừa đi sát phía sau Tô Lê. Sau khi họ đi ra ngoài, Tô Lê quay đầu lại khóa trái cửa phòng và cửa sân, sau đó dẫn mọi người đến đồn cảnh sát huyện.

Công an trực ban đêm thấy đoàn người Tô Lê bước vào có chút ngạc nhiên: "Mấy người đến đồn cảnh sát làm gì vào giờ này?" Tô Lê giải thích: “Chúng tôi bị bọn buôn người bắt cóc, vừa mới chạy thoát, bây giờ đến báo án.”

Biểu cảm của mấy người công an trở nên nghiêm túc: "Mời mọi người theo tôi." Lúc này Nhậm Ức An đã tỉnh, mở đôi mắt ngây thơ tò mò hỏi: "Chị ơi, đây là đâu ạ?" Tô Lê dịu dàng vỗ về đầu cậu bé: “Chị sẽ đưa em về nhà sớm thôi.”

Trong văn phòng, Chu Thanh Dương đã hai ngày không chợp mắt, cả căn phòng đầy mùi khói thuốc nồng nặc, hai mắt anh ấy đỏ ngầu, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm mắt hiện rõ, râu ria mọc đầy cằm. Dạo gần đây, trong huyện đột nhiên xuất hiện rất nhiều vụ mất tích, ngay cả con trai của anh Nhậm cũng không thấy đâu.

Anh ấy dẫn người đi điều tra khắp nơi nhưng luôn bị cản trở, mỗi khi tìm được manh mối thì bọn chúng đã cao chạy xa bay. Xem ra trong nội bộ có nội gián. Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh, Tiểu Vương ba bước làm hai bước, chạy như bay vào, vẻ mặt phấn khích: “Đội trưởng! Tìm được rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play