Họ làm ầm ĩ khiến mọi người xung quanh chú ý, có người nhìn sang. Bà lão vừa túm chặt lấy Tô Lê, vừa giải thích với mọi người: “Con bé nhà tôi hư lắm, nó trộm tiền trong nhà, bỏ đi mấy ngày nay, chúng tôi phải vất vả lắm mới tìm được nó.” Mấy người qua đường nghe vậy, cảm thấy không phải chuyện của mình nên cũng chẳng muốn xen vào, có người còn nói: “Bà nó dạy dỗ là phải đấy.” Nói rồi họ giải tán.
Tô Lê thầm nghĩ, hôm nay ra ngoài đúng là đen đủi, lại còn gặp phải bọn buôn người. Được lắm, hôm nay bọn mày đụng nhầm người rồi! Nghĩ vậy, cô giả vờ vùng vẫy, gã đàn ông kia liền nháy mắt với bà lão. Ngay lập tức, một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê bịt chặt lấy mũi Tô Lê, cô ngã vật xuống. Hai người cùng nhau lôi Tô Lê đi vào một con hẻm sâu hun hút.
Càng đi sâu vào trong, gã đàn ông càng cảm thấy kỳ lạ: “Bà Ngưu này, sao tôi thấy kỳ kỳ thế nào ấy nhỉ? Sao lần này lại dễ dàng thế, con bé này cũng chẳng phản kháng gì, có vấn đề gì không đấy?”
“Có vấn đề gì được chứ? Cho dù nó có giỏi đến đâu thì giờ chẳng phải cũng rơi vào tay chúng ta rồi hay sao. Đây là loại thuốc mê tốt nhất đấy, phải đến hai, ba tiếng nữa nó mới tỉnh. Đến lúc đó thì đã bị bán vào núi sâu rồi, một con bé con như nó thì làm được gì chứ? Lần này toàn là hàng ngon đấy, nhất định bán được giá hời.”
Nghe bà lão nói vậy, gã đàn ông không lăn tăn nữa. Hai người rẽ hết ngõ này sang ngõ khác, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà, cẩn thận quan sát xung quanh. Bà lão khẽ gõ cửa ba tiếng, bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Hôm nay trời mưa à?”
“Hôm nay không mưa, ngày mai mưa.”
Cánh cửa hé mở, hai người cẩn thận lôi Tô Lê vào trong, mở cửa một căn phòng trong sân, sau đó ném cô xuống, rồi dùng dây thừng trói cô lại.
Bị đối xử như vậy, Tô Lê tức đến nỗi muốn giết người, cô thầm mắng: “Dám đối xử với bà như thế này, bọn khốn kiếp, cứ đợi đấy!”
Khóa cửa xong, chúng đi ra ngoài. Tô Lê nhân cơ hội mở mắt, lặng lẽ quan sát xung quanh. Căn phòng không lớn, ngoài cô ra còn có sáu, bảy cô gái trạc tuổi cô bị trói ở đây. Trong góc phòng còn có một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi đang nằm mê man, có vẻ như tất cả đều bị chuốc thuốc mê.
Lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng nói chuyện:
“Hàng mà Hổ ca cần đã chuẩn bị đủ chưa?”
“Chuẩn bị đủ rồi ạ, anh cứ yên tâm, thù lao của em…”
“Gấp cái gì, tối nay Hổ ca sẽ đích thân đến kiểm tra, chỉ cần làm hài lòng anh ấy, chẳng lẽ lại thiếu tiền công của mày sao? À mà, thằng bé kia không có vấn đề gì chứ? Nó là con trai của huyện trưởng, ngài ấy dặn dò kỹ lắm, nhất định không được để xảy ra sơ suất gì, phải bán nó đi thật xa.”
“Anh yên tâm, em vẫn theo dõi nó cẩn thận, không có vấn đề gì đâu.”
“Ừ, trông chừng cho cẩn thận, nếu để xảy ra sai sót gì thì chúng ta đều tiêu đời đấy!”
“Vâng, em biết rồi.”
Tiếng nói chuyện bên ngoài im bặt, Tô Lê nhắm mắt lại suy nghĩ, con trai của huyện trưởng? Xem ra là có người đắc tội với ông ấy, muốn bắt cóc con trai ông ấy. Có vẻ như tối nay, bọn chúng sẽ tụ tập ở đây để giao dịch, đến lúc đó chính là thời cơ tốt để cô ra tay.
Một lúc sau, cậu bé ở góc phòng bắt đầu cựa quậy, Tô Lê hé mắt nhìn. Chết rồi, thằng bé sốt cao rồi, mặt đỏ bừng lên kia kìa. Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, cô lặng lẽ cởi trói, sau đó bò đến chỗ cậu bé, ôm cậu vào lòng, lấy thuốc hạ sốt trong không gian ra, pha với một chút nước linh tuyền cho cậu bé uống.
Nhậm Ức An mơ màng mở mắt, nhìn thấy Tô Lê đang ôm mình: “Chị ơi, có phải em lên thiên đường rồi không? Chị là tiên nữ đến đón em sao?”
Tô Lê bật cười, hạ giọng nói: “Chưa đến thiên đường đâu, chị đến cứu em. Em tên là gì?”
“Em tên là Nhậm Ức An.”
“Được rồi Nhậm Ức An, bây giờ em nhắm mắt ngủ một giấc đi, khi nào tỉnh dậy là có thể về nhà rồi.”
“Vâng ạ.” Cậu bé ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trông có vẻ rất tin tưởng cô. Không phải cô không muốn đưa cậu bé vào không gian, nhưng sau khi thu dọn xong bọn buôn người, cô còn phải đưa những cô gái kia đến đồn cảnh sát, nhỡ đâu đưa cậu bé vào không gian rồi không biết lấy ra kiểu gì thì sao.